Lục Cập nhanh chóng bước ra từ cổng lớn, lúc này hắn đã không còn vẻ ngoài như lúc ở trong nhà nữa. Chiếc áo khoác lớn rơi lại trong nhà, hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch như tuyết đầu xuân sắp tan, có thể nhìn thấy ánh trăng mờ ở trên ngọn núi Mỹ Vụ qua khuôn mặt ấy.
"Tôi có nên tỏ ra sợ hãi hơn chút không?" Thưởng Nam hỏi 14. Sau chút kinh hãi ban đầu, nhịp tim của cậu dần chậm lại.
Khi Lục Cập đến gần, 14 trả lời: Thật ra trông cậu đã khá sợ rồi."
Cậu bé mười lăm tuổi mang theo vẻ ngây thơ tự nhiên, nhưng khi bị nỗi sợ đập tan, bất cứ biểu cảm nào hiện lên trên khuôn mặt cũng trở nên lệch lạc. Biểu cảm càng lệch lạc bao nhiêu thì đại biểu cậu càng sợ hãi bấy nhiêu.
Lục Cập đứng trước mặt Thưởng Nam, Thưởng Nam không lùi về phía sau.
"Em đã thấy gì?" Giọng điệu của Lục Cập ôn hòa giống như lần đầu gặp mặt. Sau khi nói xong hắn lại ho vài tiếng, lông mày khẽ nhíu lại.
Dù người đàn ông trước mặt có vẻ yếu ớt và ôn hòa đến đâu, cũng không thể che giấu được sự uy nghiêm tự nhiên của một kẻ đã đứng trên cao quá lâu. Hơn nữa Thưởng Nam biết rõ hắn là quái vật, nên đương nhiên sẽ không xem hắn như một thiếu gia quý tộc bình thường. Cái trước là áp bức kỳ thị từ giai cấp cao hơn, cái sau là cảm giác đối diện trực tiếp với cái chết.
"À..." Lần này phát hiện quá đột ngột, đến cả 14 cũng không kịp nhận ra. Thưởng Nam không chắc liệu đối phương có vì chuyện này mà hủy thi diệt tích hay không, cậu cẩn thận quan sát Lục Cập, mím môi cố gắng thể hiện nỗi sợ và lo lắng của một thiếu niên nhỏ tuổi một cách rõ ràng nhất.
"Tiểu Nam, chúng ta không có duyên." Lục Cập tiến thêm vài bước về phía Thưởng Nam, cúi người xuống trước cậu. Hắn đưa tay lên, khi những ngón tay trắng bệch chạm vào mặt Thưởng Nam đã biến thành những đốt xương hơi cong, lạnh lẽo và cứng ngắc.
Thưởng Nam không dám động đậy, lông mi run rẩy nhanh chóng đuổi kịp cánh bướm đêm dưới ánh đèn.
Hắn gỡ sợi lông vũ dính trên môi Thưởng Nam, rồi vuốt phẳng những chi tiết trang trí xa hoa quý phái trên áo sơ mi. "Ngày mai anh sẽ cho người đưa em rời đi, đồng thời chịu trách nhiệm tất cả chi phí của em từ giờ cho đến khi trưởng thành."
Thưởng Nam không ngờ rằng Lục Cập lại muốn đưa mình đi. Nếu mình đi rồi, nhiệm vụ sẽ ra sao?
Tại sao lại muốn đưa mình đi?
Bộ xương khô có thực sự nhân từ và bao dung như vậy sao?
"Em không muốn đi." Thưởng Nam khẽ nói. Khi nói chuyện với Lục Cập như thế này, dù biết rõ đối phương là một bộ xương chứ không phải con người, cậu vẫn nhẹ giọng lại. Lục Cập bây giờ trông quá yếu đuối.
Lục Cập cong khoé miệng, làn gió đêm thổi qua bãi cỏ rộng làm cho tóc của hai người bị gió cuốn bay lên. Những khung cửa sổ chưa đóng kín trong toà thành làm rèm cửa bay phấp phới như cánh chim bồ câu trắng.
"Không phải chuyện em quyết định." Lục Cập dịu dàng nói.
Thưởng Nam chủ động bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn Lục Cập: "Anh không sợ em sẽ tiết lộ bí mật của anh sao?"
Đây chính là nghé con mới sinh không sợ hổ.
Lục Cập mỉm cười: "Tiểu Nam, nếu em nói ra bí mật, em sẽ trở thành một bông hoa hồng. Nếu ngày đó đến, anh sẽ chuyển em đến khu vườn của anh, cho em ánh nắng và nước đầy đủ nhất."
Thưởng Nam ngẩn người, cậu nhìn Lục Cập. Đôi mắt của hắn dịu dàng tựa như có một lớp màn mỏng che phủ, nhưng những lời hắn nói lại khiến người ta không rét mà run.
Cậu hiểu những điều tưởng như không thể hoặc là huyễn hoặc, nếu được thốt ra từ miệng của một con quái vật thì phần lớn đều là sự thật.
Lục Cập không có lý do gì để dọa cậu vào lúc này.
[14: Dữ liệu đã đến rồi, đúng là thật. Tất cả những ai từng thấy được hình dạng thật của hắn đều bị nguyền rủa. Nhưng đây không phải là ý muốn chủ quan của hắn. May thay, chỉ cần không tiết lộ thân phận thật của hắn, lời nguyền sẽ không phát huy tác dụng.]
"Nguyền rủa đã từng phát tác chưa?" Thưởng Nam hỏi.
[14:... Hắn có một vườn hồng rất lớn.]
Mạnh quản gia đến kịp lúc, ông mang theo áo khoác của Lục Cập chạy tới: "Bên ngoài lạnh như vậy, sao cậu lại ra đây thế này? Tiểu Nam, sao không nhắc nhở cậu cả hả?"
Ông quản gia già vừa xót xa cho Lục Cập, vừa dạy dỗ Thưởng Nam vài câu.
Thưởng Nam khẽ nói: "Xin lỗi."
Lục Cập yêu thương xoa đầu Thưởng Nam, vừa đưa tay đút vào ống tay áo, vừa nói: "Chú Mạnh, sáng mai sau khi dùng bữa, chú tìm người đưa Tiểu Nam đi khỏi đây, tìm cho em ấy một cặp cha mẹ nuôi, đưa em ấy đi học, mọi chi phí cứ để tôi lo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!