Chương 47: (Vô Đề)

Lần gặp mặt đầu tiên chỉ là một lần gặp gỡ, Lục Cập chỉ chào hỏi đơn giản với Thưởng Nam, trông có vẻ đã mệt lắm rồi, hắn ấn vào nút chuông gọi trên bàn làm việc, chẳng mấy chốc Hương Phu Nhân xuất hiện ở cửa.

Thưởng Nam được Hương Phu Nhân dẫn đến căn phòng bên cạnh phòng của Lục Cập. Hương Phu Nhân trao cho Thưởng Nam một chùm chìa khóa, ngoài chìa khóa phòng của Lục Cập, thì tất cả các chìa khóa của các phòng khác đều được bà đưa cho Thưởng Nam.

Hương Phu Nhân khẽ nghiêng người đẩy mở một cánh cửa sổ bên hông phòng, dùng chiếc cọ nhỏ phủi đi lớp bụi không hề tồn tại trên kính, rồi quay người đứng cạnh khung cửa sổ, "Tiểu Nam, từ nay đây sẽ là phòng của cháu."

Nhìn thấy Thưởng Nam đứng giữa phòng không biết phải làm sao, Hương Phu Nhân mỉm cười rồi bước đến trước dãy tủ quần áo, mở một cánh cửa tủ ra, "Đây là những bộ quần áo mà Mạnh quản gia chuẩn bị cho cháu, ông ấy làm việc rất chu đáo, chắc chắn là rất hợp với cháu."

"Khi dùng bữa tối cùng cậu cả, nhớ thay bộ quần áo cháu đang mặc bây giờ nhé."

Thưởng Nam gật gật đầu, " Vâng."

Hương phu nhân lại nói: "Có gì cần có thể tìm ta, phòng của ta ở lầu một."

Thưởng Nam tiếp tục gật đầu.

Hương phu nhân cười càng động lòng người, bà giơ ngón trỏ lên, "Nhưng phải chú ý, nếu không có người dẫn đường, sau khi trời tối tuyệt đối đừng đi lung tung trong căn nhà cổ này."

Thưởng Nam chần chờ nói: "Là có gác cổng sao?"

"Không phải, mà là để bảo vệ cháu." Hương Phu Nhân vừa đóng cửa tủ quần áo, vừa kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một hộp diêm. Bà dùng diêm châm từng ngọn nến đặt trong chiếc giá đỡ bằng vàng trên bàn, theo ánh sáng ngọn nến lung linh, giọng bà cũng chậm rãi vang lên, như đang đọc thơ.

Một lát sau, bà quay đầu lại, cơ thể vẫn giữ tư thế châm nến, bà mỉm cười, "Căn nhà cổ của gia tộc họ Lục đã tồn tại vài trăm năm rồi, chắc chắn sẽ có vài nơi kỳ quái, phải không?"

Thưởng Nam thở ra một hơi, cậu cảm thấy Hương phu nhân cũng là lạ.

Trước khi rời đi, Hương Phu Nhân ân cần dịu dàng lấy ra từ tủ quần áo bộ đồ để Thưởng Nam có thể mặc vào buổi tối, ngón tay bà khẽ chạm vào cổ áo sơ mi với lông vũ và hoa chuông giả, "Thật sự rất hợp với cháu."

"Đi đường lâu vậy rồi, nghỉ ngơi chút đi, tối dùng bữa ta sẽ gọi cháu. Nếu cảm thấy chán, cháu có thể đọc sách, kệ sách ở đó cũng do Mạnh quản gia đặc biệt chuẩn bị cho cháu." Hương Phu Nhân dặn dò mọi việc một cách nhanh chóng, sau đó bà rời đi ngay, cánh cửa khép lại, Thưởng Nam mới thả lỏng được thần kinh.

Cậu bất giác đưa tay sờ sờ túi áo, ngẩn ngơ, "Không có điện thoại."

[14: Điện thoại di động của họ đã bị lấy đi trước khi họ đến.]

"Tôi thì sao?"

[14: Nam Nam cậu vốn không có điện thoại.]

"……"

Thưởng Nam ngồi xuống chiếc sofa dài cạnh cửa sổ, nhìn những cuốn tạp chí trẻ em trên bàn trà, rồi quay đầu đi chỗ khác, "Thôi, nói chuyện chính đi."

Liên quan đến Lục Cập.

Về quái vật.

[14: Lục Cập, 24 tuổi, trời sinh thông minh, dịu dàng và tốt bụng, dũng cảm chính trực. Dù ở bên ngoài hay trong gia đình, Lục Cập đều là người rất nhân hậu dễ mềm lòng, kính trọng người lớn, yêu thương em út. Lẽ ra hắn là người có khả năng trở thành gia chủ của gia tộc nhà họ Lục nhất. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, vào ngày sinh nhật thứ mười sáu của hắn, Lục Cập bất ngờ ngất xỉu lúc cưỡi ngựa rồi ngã xuống, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng.]

[14: Tổn thương này không làm hắn chết ngay lập tức, mà khiến cơ thể ngày càng suy yếu. Cậu cũng đã thấy rồi, chỉ cần gió thổi qua là hắn ho, nói với cậu vài câu đã mệt rồi. Gia tộc nhà họ Lục đã mời rất nhiều bác sĩ, cho đến nay, mỗi tháng đều có những danh y từ khắp nơi trên thế giới đến để chữa trị cho Lục Cập, nhưng tình trạng của hắn vẫn không có dấu hiệu cải thiện.

Năm Lục Cập hai mươi tuổi, gia chủ hiện tại của gia tộc họ Lục, ba hắn tuyên bố tước bỏ vĩnh viễn quyền tham gia vào việc tranh cử người thừa kế của Lục Cập. Theo tiến trình bệnh hiện tại, hắn chỉ còn sống được nhiều nhất ba năm nữa.]

[14: Sau khi bị tước bỏ tư cách Lục Cập không còn khả năng trở thành gia chủ, nên hắn sống một mình ở đây. Thực ra lần này gia tộc họ Lục chỉ cần chín người, trong lúc ở nhà ăn, Mạnh quản gia đã dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh đi hỏi xem Lục Cập có ngại việc có một đứa trẻ ở bên không, Lục Cập nhìn ảnh của các cậu, ngay lập tức chọn cậu. Lần này có thể xem là các cậu đã cùng gặp nhau không ?]

"Đừng nói linh tinh." Thưởng Nam tựa lưng vào sofa, từ từ ngã xuống, cậu cảm thấy thật khó giải quyết vì cậu nghĩ Lục Cập là một người rất tốt, nhưng quái vật thì sao có thể là một người tốt được.

[14: Hiện tại giá trị hắc hóa của hắn là 75, cao hơn một phần ba so với con quái vật ở thế giới trước. Nam Nam, cậu chỉ còn ba năm thời gian, Lục Cập rất coi trọng quy tắc và nghi thức, chắc hẳn hắn sẽ không để mình cô độc chết đi mà sẽ chọn một vài món đồ yêu thích làm vật bồi táng, tổ chức cho mình một tang lễ hoành tráng.]

Nghe đến "tang lễ hoành tráng," đầu óc Thưởng Nam trống rỗng, cậu cảm thấy mình nên nhớ ra điều gì đó, nhưng thực sự không có ấn tượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!