Chương 44: (Vô Đề)

Ngu Xương Nguyệt được xe cứu thương chở đến bệnh viện, Thưởng Nam ở lại để xử lý những việc còn lại. "Tiểu Bạch, chờ tôi ở đây." Cậu nhìn Ngu Tri Bạch không còn sức sống, cậu ta trở lại dáng vẻ như lần đầu tiên Thưởng Nam gặp cậu.

Thưởng Nam mặc chiếc áo khoác ướt sũng, chạy về phía cửa trước. Ngọn lửa đã được dập tắt, bầu trời trên khu phố bị khói đen làm cho tối sầm, mùi trong không khí nồng nặc khó chịu. Thưởng Nam tìm đội trưởng giải thích tình hình: "Người đã được tôi đưa đến bệnh viện rồi."

"Cậu là người nhà à?"

"Tôi là bạn của người nhà. Cậu ấy đã đưa bà ngoại của mình đi bệnh viện trước."

Hiện trường vô cùng bừa bãi, đội trưởng đã kiểm qua, chỉ có một người bị thương ở tầng sáu, nếu đã được chuyển đi thì số người đã khớp. Sau khi dập tắt lửa họ vẫn phải kiểm tra lại số lượng thành viên đội cứu hỏa, loại bỏ các mối nguy tiềm ẩn và thực hiện nhiều công việc khác, nên không nói nhiều với Thưởng Nam mà tiếp tục công việc.

Thưởng Nam từ từ lùi lại, quay người chạy đi tìm Ngu Tri Bạch.

Ngu Tri Bạch ngồi xổm trong góc, nửa khuôn mặt đã bị cháy hỏng. Không giống như con người khi bị cháy sẽ lộ ra máu thịt, cậu ta chỉ có mạch máu ở cổ và cổ tay. Hộp sọ của cậu như một mẫu vật phẩm, nhưng là thứ thuộc về người giấy, từ cơ thể của cậu phát triển ra. Cậu ta từng nói nếu chỉ hỏng bề ngoài thì có thể nhanh chóng phục hồi, nhưng nếu tổn thương bên trong, cũng cần nhiều thời gian để hồi phục như con người.

"Bà ngoại chết rồi sao?"

Khí quản cậu ta bị khói đặc luồn qua một lần, khàn khàn đến kỳ cục.

Thưởng Nam lấy ra một chiếc khăn giấy đã thấm nước từ trong túi, vắt khô rồi lau bụi bẩn trên khuôn mặt Ngu Tri Bạch. Đôi môi cậu ta trắng bệch hoà lẫn với màu da trên mặt, giống như bị phủ một lớp sơn trắng đặc sệt.

Thưởng Nam không biết nên trả lời Ngu Tri Bạch như thế nào.

"Tiểu Bạch, về nhà sửa lại mặt một chút rồi chúng ta đến bệnh viện xem bà ngoại thế nào." Cậu cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Ngu Tri Bạch, đội mũ cho cậu ta.

Trên đường về nhà, Thưởng Nam hỏi 14: "Tôi có thể ở cạnh Ngu Tri Bạch cho đến khi tôi chết không?"

14 một lát sau mới trả lời.

[14: Đây là vấn đề liên quan đến thiết lập của thế giới này. Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu cậu chọn ở lại, mỗi thế giới sau này cậu đều phải sống trọn một cuộc đời, điều đó sẽ rất tốn thời gian.]

[14: Và tôi không thuộc về thế giới này. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ bị buộc phải rời khỏi hệ thống. Khi tôi rời đi, tôi không thể tiếp tục giúp cậu. Cậu cần biết là cậu đang đối mặt với những con quái vật, là người giấy. Khi cậu bước vào thế giới tiếp theo, tôi mới có thể quay trở lại, nhưng tôi tôn trọng mọi lựa chọn của ký chủ.]

[14: Nam Nam, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, không cần quyết định ngay bây giờ.]

Nói xong, 14 từ trạng thái online đổi thành ẩn.

Thưởng Nam: "......"

Về đến nhà.

Ngu Tiểu Vũ thấy Ngu Tri Bạch phía sau Thưởng Nam thì sợ ngây ngẩn cả người: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thưởng Nam đẩy Ngu Tri Bạch vào phòng sách, đóng cửa lại rồi mới giải thích với Ngu Tiểu Vũ. Ngu Tiểu Vũ nghi ngờ mình nghe lầm, "Hỏa hoạn à?"

"Em muốn gặp bà ngoại không?" Thưởng Nam buộc lại bím tóc sắp rối của Ngu Tiểu Vũ, tay nghề của cậu không thể so sánh với Ngu Tri Bạch.

Ngu Tiểu Vũ vẻ mặt đau khổ: " Em không thể đi ra ngoài, sẽ dọa người khác."

Thưởng Nam quay đầu nhìn về phía phòng sách, rồi từ từ quay đi. Cậu nhìn Ngu Tiểu Vũ, khẽ bóp bím tóc của cô, "Vậy thì anh và Tiểu Bạch sẽ đón bà ngoại về, em có thể gặp bà."

Hiện tại, thực sự không cần thiết phải cứu chữa cho Ngu Xương Nguyệt nữa. Bác sĩ đang cố gắng kéo dài sự sống của bà cũng đồng thời kéo dài nỗi đau của bà.

Người bị bỏng, cơn đau sẽ ăn sâu vào tận gan ruột.

Bệnh viện tư nhân Tây Châu tiếp nhận nhiều ca khó chữa cũng như hiếm gặp nhất ở phường Hồi Nam, họ có thể chữa bệnh, nhưng không thể cứu người từ cõi chết trở về.

Ngu Xương Nguyệt đã được thở oxy, bắt đầu truyền dịch nhiều lần, thuốc giảm đau đã được tiêm một mũi trên xe cứu thương, sau khi vào phòng cấp cứu còn tiêm thêm hai mũi nữa. Bà cụ vô thức r*n r* đau đớn.

x*c th*t con người, sao có thể không sợ đau chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!