Chương 43: (Vô Đề)

Lúc họ đến khu Hạnh Phúc, trời đã về chiều. Trên mặt đất trước cổng khu còn nhiều tàn giấy vàng mã, có lẽ đám tang đã được tổ chức tại đây, không đưa ra nhà tang lễ. Trước tòa nhà của Lý Vinh Bình còn dựng một vòng hoa, giữa vòng hoa có một chữ "viếng" lớn. Gió thổi qua làm vòng hoa rung rinh vài cái rồi đổ xuống đất.

Khu nhà vô cùng yên tĩnh, hôm nay thời tiết không tệ nhưng cũng không có các ông bà già ngồi dưới gốc cây đa đánh bài hay chơi cờ. Cửa sổ ở mỗi tầng đều tối đen như những hố đen có thể nuốt chửng con người. Dù một số cửa sổ có dán chữ "Phúc" hay treo lạp xưởng, ớt đỏ, cũng không làm giảm bớt cảm giác âm u và ảm đạm.

Thưởng Nam chú ý thấy có người còn dán bùa màu vàng lên cửa sổ, có lẽ họ đã bị chuyện của Lý Vinh Bình làm cho hoảng sợ.

Nếu cậu không biết gì, cậu cũng sẽ cảm thấy rất kỳ dị.

Về đến nhà, việc đầu tiên Ngu Xương Nguyệt làm là lau sạch di ảnh và bàn thờ của Ngu Xá, bỏ đi những trái cây trên bàn đã khô héo, rồi lấy từ ngăn kéo ra vài nén nhang.

Bà bấm bật lửa vài lần, ngọn lửa liên tục cháy trên cây nhang nhưng không thể thắp sáng được nó.

Ngu Xương Nguyệt thở dài, cắm những nén nhang chưa cháy vào bát hương, nhìn vào bức ảnh đen trắng của Ngu Xá, bà lẩm bẩm: "Tiểu Ngu đã tìm được gia đình đáng tin cậy, sao con vẫn không chịu đi?"

Ngu Xá không đi thì nhang sẽ không bao giờ cháy, cô sẽ mãi mãi lẩn quẩn trong hầm Hồng Thạch, sự oán hận của Ngu Tri Bạch cũng sẽ không bao giờ tiêu tan. Oán hận của Ngu Tri Bạch không tan, Ngu Xá sẽ không bao giờ ra đi.

Đây là một ván cờ chết.

Nhìn hoa quả thối rữa trong thùng rác, Ngu Tri Bạch nói: " Cháu và Thưởng Nam sẽ đi siêu thị mua thức ăn, mua thêm một ít hoa quả tươi cho A Xá."

Nghe thấy giọng của Ngu Tri Bạch, Ngu Xương Nguyệt thoát ra khỏi cảm xúc buồn bã ngay lập tức. Bà nhớ lại số tiền mình đã đưa cho Ngu Tri Bạch trước đây, lâu như vậy rồi chắc cũng đã hết, " Mày lấy đâu ra tiền?"

"Thưởng Nam có cho." Ngu Tri Bạch khẽ đáp.

Ngu Xương Nguyệt nghẹn thở, mặc dù không thừa nhận Ngu Tri Bạch là cháu ngoại của mình nhưng khi nghe cậu nói rất dõng dạc rằng "Thưởng Nam có cho", hai mắt bà vẫn tối sầm.

Bà giáng mạnh hai cái vào người Ngu Tri Bạch, " Mày phải kiếm tiền cho nó tiêu chứ!"

" Cháu sẽ cố gắng học hành chăm chỉ." Ngu Tri Bạch đáp. Dù bị đánh nhưng cậu không cảm thấy đau, cậu không có cảm giác.

Ngu Xương Nguyệt ngồi ở trên ghế hỏi Ngu Tri Bạch: "Vậy mày đã nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?"

"Muốn làm bác sĩ. "Ngu Tri Bạch không dừng lại mà trả lời Ngu Xương Nguyệt ngay, Thưởng Nam ở một bên cũng nghe thấy.

Một người giấy tràn ngập oán khí, muốn làm bác sĩ?

Nhưng Thưởng Nam nghĩ lại, Ngu Tri Bạch giỏi làm người giấy như vậy, mà cấu tạo của người giấy và con người cũng tương tự, với kỹ năng như thế, không làm bác sĩ thì thật đáng tiếc.

"Thôi được rồi, đi mua đồ đi, để ta ở lại với A Xá một lúc." Ngu Xương Nguyệt đuổi họ ra ngoài, trong mắt ngấn lệ.

Chắc Tiểu Ngu vẫn còn nhớ, khi bác sĩ tuyên bố Ngu Xá đã qua đời, khi bác sĩ nói bà nên chuẩn bị hậu sự cho cháu trai, Tiểu Ngu vẫn nhớ rõ.

Cho nên Tiểu Ngu muốn làm bác sĩ.

Nhưng làm bác sĩ rất vất vả, lương lại không cao, Ngu Xương Nguyệt có chút rầu rĩ. Làm bác sĩ thì làm sao nuôi được một đứa trẻ như Thưởng Nam? Nghĩ đến việc Ngu Tri Bạch mặt dày ăn bám, đầu Ngu Xương Nguyệt lại choáng váng thêm.Ở trung tâm thương mại, Thưởng Nam đẩy xe đi phía sau, sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia, Ngu Tri Bạch thỉ chọn rất nghiêm túc.

Thưởng Nam không hiểu tại sao hai quả bí giống hệt nhau mà còn cần phải so sánh, cậu nói: "Lát nữa mình mua chút thực phẩm chức năng cho bà ngoại nhé."

"Được. "Ngu Tri Bạch còn đang so sánh hai quả bí đỏ kia.

"Tôi muốn ăn tôm. "Thưởng Nam lại nói.

"Được."

Trước đây Ngu Tri Bạch chưa từng nghĩ đi siêu thị lại là một điều hạnh phúc như vậy. Trước kia cậu vào siêu thị mua xong đồ là đi ngay, cũng không chọn lựa kỹ càng. Cậu không còn nhớ rõ cảm giác lúc đó, ấn tượng mơ hồ chỉ là siêu thị rất đông người, ồn ào, mùi hải sản và gia cầm tanh, rau củ còn bám đất, có cả những loại hoa quả đã bắt đầu thối rữa bốc mùi khó chịu.

Dù Thưởng Nam không giúp được gì, thậm chí còn lấy vài thứ không cần thiết, nhưng chỉ cần có Thưởng Nam ở bên, chỉ cần cậu ấy ở bên, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.

Họ mua một con tôm hùm rất to, dài từ đầu ngón tay giữa đến giữa cẳng tay nhỏ. Con tôm vẫn rất khỏe, thậm chí còn cố vươn càng tấn công Thưởng Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!