Chương 42: (Vô Đề)

Ngu Tri Bạch quan sát Thưởng Nam hồi lâu, mới biết đối phương đang tức giận.

Thưởng Nam lại đi đổi một lượng xu trò chơi bằng đúng lượng trước đó, không nói một lời tiếp tục điều khiển cần gạt. Ngu Tri Bạch đứng bên cạnh, "Để tôi giúp cậu."

"Không cần. "Thưởng Nam lời ít ý nhiều, cũng không nhìn cậu ta.

Trước đây dù Ngu Tri Bạch có tác quái thế nào, Thưởng Nam cũng không giận, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên. Lúc nghe Ngu Tri Bạch nói đã tặng hết những con thú bông cho người ta rồi, nụ cười của Thưởng Nam dần biến mất.

Nụ cười của Thưởng Nam chậm rãi biến mất, trái tim của Ngu Tri Bạch cũng dần thắt lại. Cậu ta có trái tim nhưng chẳng có tác dụng gì, đây là lần đầu tiên Ngu Tri Bạch cảm nhận rõ rệt sự hiện diện mạnh mẽ của trái tim mình. Cậu ta lặng lẽ nhìn Thưởng Nam đang cố gắng gắp thú bông, trong lòng ngày càng khó chịu.

Cậu ta tiến gần thêm một chút, đưa tay nắm lấy tay Thưởng Nam, "Tôi nhớ mặt những người đó, tôi sẽ đi đòi lại thú bông."

Ngu Tri Bạch nói xong, thực sự định đi tìm những người đã nhận thú bông, nhưng Thưởng Nam vội giữ lại, "Đã tặng người ta rồi, sao có thể không biết xấu hổ đòi về được?"

Thưởng Nam không giận, cậu nhích qua một bên, "Cậu gắp đi, không gắp được 10 con tối nay cậu ngủ ngoài phòng khách."

[14: Yo~]

Thưởng Nam: "Câm miệng."

Ngu Tri Bạch mím môi, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Thưởng Nam nhìn vào gương mặt nghiêng của Ngu Tri Bạch. Cậu không giận, chỉ là cảm thấy bất lực không muốn nói chuyện, cậu hiểu vì Ngu Tri Bạch không phải con người mà là một quái vật, nên suy nghĩ của cậu ta không thể giống với loài người. Người bình thường sẽ không ghen tuông vì vài con thú bông, nhưng Ngu Tri Bạch thì lại ghen.

Thưởng Nam nghĩ, có lẽ vì cậu ta cũng là một người giấy, mà thú bông cũng thuộc loại đồ vật tương tự, nên việc Ngu Tri Bạch ghen cũng có thể hiểu được.

Sau hơn hai mươi lần, Ngu Tri Bạch chỉ trượt một lần, máy gắp thú bị gắp sạch. Tay Thưởng Nam ôm một chuỗi thú bông to bự, đến khi hết sạch xu thì cả nhân viên của khu vui chơi cũng đến.

Nhân viên lịch sự mời Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch uống trà sữa nóng, rồi dẫn họ sang chỗ khác. Thưởng Nam biết nhân viên muốn họ uống trà sữa xong thì rời đi, đừng chơi nữa, nếu họ cứ tiếp tục gắp thì khu vui chơi sẽ lỗ mất.

"Cậu còn giận không?" Ngu Tri Bạch nhẹ nhàng hỏi Thưởng Nam, tay cầm một chuỗi thú bông lớn.

Thưởng Nam nhai trân châu trong trà sữa: " Đâu có giận đâu."

"... "Ngu Tri Bạch không hiểu," Nhưng tôi cảm thấy cậu tức giận."

"Thực sự là không giận mà."

Ngu Tri Bạch suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Ý cậu là mặc dù trông cậu có vẻ giận, nhưng thực ra không giận đúng không?"

Thưởng Nam nghĩ nghĩ, thấy cách hiểu của Ngu Tri Bạch cũng không sai, cậu gật đầu, "Đúng vậy."

Lúc này, Thưởng Nam hoàn toàn không nghĩ rằng cuộc đối thoại này sẽ gây ra tai hoạ ngầm thế nào cho cuộc sống thường ngày của cậu với Ngu Tri Bạch. Ít nhất thì khi Ngu Tri Bạch bắt đầu ngấm ngầm hiểu được, có những chuyện mà dù Thưởng Nam có thực sự giận đi nữa, cậu ta vẫn sẽ cho rằng cậu không giận, tiếp tục làm như cũ.

Trên con đường nhựa rộng lớn trước trung tâm thương mại, một chiếc xe thương vụ màu đen lao vút qua. Đại Lệ Lệ ngồi bên cửa sổ xe vừa vặn nhìn thấy Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch đứng trước cửa trung tâm thương mại.

Người thừa kế của nhà họ Thưởng, tay cầm một ly trà sữa rẻ tiền, lại đang yêu đương với một kẻ nghèo hèn không có tương lai, mà điều quan trọng hơn cả là hai người này vốn dĩ là kẻ thù, là đối thủ không đội trời chung, giờ lại đứng chung một phe.

Hình ảnh trước trung tâm thương mại cứ lặp đi lặp lại trong đầu Đại Lệ Lệ. Móng tay bà bấm chặt vào lòng bàn tay, máu rỉ ra mà bà không hề hay biết. Bà sững sờ nghĩ thầm, tại sao? Tại sao Thưởng Hiên phản bội bà, bây giờ đến cả Thưởng Nam cũng phản bội bỏ rơi bà?Đêm trước Giao thừa, phường Hồi Nam đón những ngày náo nhiệt nhất trong năm.

Trên những cây xanh ven đường treo đèn lồng đỏ nhỏ, cành cây quấn những dây đèn màu sắc lấp lánh. Các trung tâm thương mại từ sớm đã công bố thông tin về các hoạt động đêm Giao thừa.

Trương Tuyết Lệ đã phát bao lì xì lớn trong nhóm lớp. Mấy ngày trước cô đến bệnh viện thăm Trương Hỗ và mọi người, dù sao cũng là giáo viên chủ nhiệm, mà bọn Trương Hỗ lại vô cùng tin tưởng cô. Họ nói rằng họ đã gặp ma, vốn tưởng rằng Trương Tuyết Lệ sẽ không tin, nhưng cô lại nói mình có bạn bè có thể giúp họ xin vài bùa hộ mệnh hoặc vật trừ tà.

Sau khi thăm bọn Trương Hỗ, Trương Tuyết Lệ còn quan tâm đến Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch, tiện thể nhắc: kết quả thi cuối kỳ sắp có rồi, nếu không có tiến bộ, cô sẽ xử lý Thưởng Nam.

Thưởng Nam cảm thấy phần sau mới là điều Trương Tuyết Lệ muốn nói nhất.

Nói xong lời chúc mừng năm mới với Trương Tuyết Lệ, Thưởng Nam mới đẩy cửa phòng bệnh. Tối nay họ sẽ đón Ngu Xương Nguyệt về nhà, không thể để bà ở lại bệnh viện lạnh lẽo trong những ngày giao thừa đón tết được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!