Chương 40: (Vô Đề)

Thưởng Nam nghi hoặc hỏi 14: "Đây có phải là phản ứng phụ sau khi giá trị hắc hóa giảm xuống không?"

[14: Có lẽ vậy.]

[14: Theo dữ liệu cho thấy, khi các sinh vật yêu nhau, đầu óc thường không còn tỉnh táo. Ngay cả những người thân cận nhất cũng không hiểu được.]

Gió từ phía đông thổi đến, như thể thổi bay màu đen trong đáy mắt của Ngu Tri Bạch.

Thưởng Nam hỏi lại Ngu Tri Bạch: "Vậy thì lúc đầu tôi thích cậu, tôi còn không biết cậu là người giấy kia mà."

"Huống chi," Thưởng Nam cụp mắt xuống, cậu đưa tay nắm lấy tay Ngu Tri Bạch đang buông bên áo khoác, "Tôi thích cậu, chẳng liên quan gì đến việc cậu có phải người giấy hay không."

Là mèo, là chó, là khỉ đột... À không, khỉ đột thì không được. Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch, tưởng tượng người kia là một con khỉ đột, không nhịn được bật cười: "Chỉ cần không phải là con khỉ lớn là được rồi."

Trong suốt khoảng thời gian này Ngu Tri Bạch đều sống chung với Thưởng Nam. Không chỉ vậy, Ngu Tiểu Vũ và người bạn bán thành phẩm của cô cũng đến ở cùng. Họ đứng trong phòng khách, nếu có người lạ vô tình bước vào thì chắc chắn sẽ bị dọa mất hồn lúc nhìn thấy hai người giấy này.

Cô vẫn giữ thói quen đứng ở cửa đón Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch về nhà, khi nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Thưởng Nam, cô oa lên một tiếng: "Giống hệt như trên tivi!"

"Tiểu Vũ, đi tìm cái bình hoa đi." Thưởng Nam đặt bó hoa lên tủ, cúi đầu thay giày.

Ngu Tiểu Vũ vui vẻ chạy đi tìm bình hoa, bây giờ cô còn rành rọt hơn cả Thưởng Nam về mọi thứ trong ngôi nhà này, cô rất thích nơi đây.

Ngu Tri Bạch thì đi nấu ăn, từ trưa đến giờ Thưởng Nam chỉ ăn một phần bạch tuộc viên, không hiểu sao mà khi Ngu Tri Bạch nhìn thấy những con bạch tuộc nhỏ đó, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Không phải là ghê tởm, chỉ là không thoải mái.

Một cảm giác rất lạ lùng.

Cậu lấy ra miếng sườn cừu từ trong tủ lạnh, đây là miếng ngon nhất được siêu thị chọn từ sáng rồi giao đến tận nhà. Các loại rau củ khác cũng đều được chọn lựa kỹ càng, măng tây non đến mức bẻ nhẹ là gãy, cà chua đều đặn về kích thước, hơi mềm một chút nhưng người giao hàng nói đây là cà chua chín tự nhiên. Nếu là cà chua công nghiệp thì để đến chết vẫn còn cứng.

Ngu Tri Bạch đã học cách dùng lò nướng, dùng máy rửa bát, và mọi thứ mà trước đây cậu chưa từng dùng qua hay thấy bao giờ. Người giấy thông minh, chỉ số IQ rất cao, không cần đọc hướng dẫn mà tự mình cũng có thể tìm ra cách sử dụng.

Thưởng Nam nằm dài trên ghế sofa, chụp một bức ảnh Ngu Tri Bạch đang bận rộn trong bếp từ phía sau. Ngay cả bóng lưng cũng rất ăn ảnh.

Trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn, tin nhắn từ nhóm nhưng không phải nhóm lớp.

Thưởng Nam nhấn vào xem, phát hiện đó là một nhóm mới được tạo, tên nhóm là: "Sinh tử có nhau cùng chia sẻ phú quý." Nhóm có mười người đều là những người chơi cùng hôm nay, nhóm trưởng là Trương Hỗ.

Trước khi Thưởng Nam nhấn vào, bọn họ đã hàn huyên được một lát.

[Trương Hỗ: Triệu Tiểu Phàm bị đưa vào phòng cấp cứu rồi, mẹ nó tôi không ngờ luôn. Tình trạng của cậu ta có vẻ nặng nhất, nhà chỉ có mình cậu ta, mẹ cậu ấy suýt ngất vì khóc, cứ đuổi theo hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Giờ nghĩ lại, tôi hơi hối hận, biết vậy đã không gọi Tiểu Phàm đi cùng.]

[Lâm Tân: Tôi gãy hai cái xương sườn, chắc sau khi lành lại, ba tôi sẽ đánh tôi mất.]

[Chu Mạch: Tôi còn nặng hơn cậu, gãy ba cái, ngực còn bị chèn ép, bầm tím một mảng lớn.]

[Tay đẹp nhà giàu: Tôi thì đỡ hơn, chỉ bị đấm vài cú, có lẽ bị chấn động não chút thôi.]

Thưởng Nam ngạc nhiên hỏi: "Các cậu không ở chung với nhau à?"

[Trương Hỗ: Không, bọn tôi chưa vào viện kịp. Ba mẹ bọn tôi đến trước rồi, họ chia chúng tôi vào các phòng khác nhau để kiểm tra. Tôi không biết tình hình của mọi người nên mới lập nhóm này.]

[Trương Hỗ: Thưởng Nam và học sinh giỏi không sao chứ, tôi thấy cậu cũng bị thứ kia kéo đi.]

[Thưởng Nam: Không sao, Ngu Tri Bạch đến kịp, sau đó Lỗ Dương đã đuổi theo các cậu rồi.]

Nhắc tới Lỗ Dương, cả nhóm lập tức bùng nổ.

[Trương Hỗ: Đậu má, đây là vụ gì? Không phải cậu ta đã chết rồi sao? Sao lại sống lại rồi còn chạy vào trung tâm thương mại?]

[Lâm Tân: Tôi vừa tra trên mạng, còn hỏi ông nội tôi nữa, nhưng không dám nhắc đến Lỗ Dương, chỉ hỏi khéo thôi. Ông nội bảo có khả năng con người sau khi chết có thể sống lại, nhưng sau khi sống lại thì không chắc còn là con người nữa. Tôi nghĩ Lỗ Dương có thể là như vậy]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!