Chương 39: (Vô Đề)

[14: Thông tin đến rồi.]

[14: Sau khi Lỗ Dương chết, ba của hắn đã tìm mọi cách để cứu con trai mình, nhưng một khi con người đã chết thì không thể hồi sinh, kể cả Ngu Tri Bạch. Ba của hắn đã tìm đến những phương pháp tà đạo. Cậu còn nhớ người giấy của mẹ cậu Đại Lệ Lệ chứ? Ba của Lỗ Dương đã thông qua Đại Lệ Lệ mà tìm được người thợ đã làm người giấy cho bà ta, nhờ người đó cứu Lỗ Dương. Dù có phải biến thành người giấy cũng được. Nhưng để trở thành người giấy thì phải thỏa mãn hai điều kiện:

thứ nhất là người đó chưa hoàn toàn mất dấu hiệu sinh mạng; thứ hai là tay nghề của người thợ phải tinh thông cũng như người đó suốt đời không tạo nghiệp. Đồng thời phải có máu từ tim từ người thân. Lỗ Dương không thỏa mãn bất kỳ điều kiện nào, nhưng vì sự cứng đầu của ba mình, dù Lỗ Dương trở thành người giấy cũng chẳng khác gì ma quỷ.]

Thưởng Nam khiếp sợ đến không nói thành lời, ba Lỗ Dương thật sự đã......

Thưởng Nam không thể đánh giá ông ta, nhưng so với hành động của ông ấy, Thưởng Nam nhận ra Ngu Xương Nguyệt thật sự yêu thương Ngu Tri Bạch, thậm chí còn yêu Ngu Xá hơn nhiều.

"Cậu ở đây đi. "Ngu Tri Bạch biết hôm nay Thưởng Nam không mang theo ba lô nên không có người giấy bên mình. Cậu ta suy nghĩ một lát rồi xé một mảnh lớn từ chiếc áo của mình, tự tay xé người giấy nhỏ đưa cho Thưởng Nam: "Lỗ Dương chỉ ở cấp thấp, không có gì phải lo."

Lúc xoay người, Ngu Tri Bạch lấy từ trong túi ra một cái bật lửa.

Bên phía Trương Hỗ đã hỗn loạn cả lên. Ban ngày họ vừa tham dự tang lễ của Lỗ Dương nên biết rõ Lỗ Dương không còn là con người. Bộ đàm thì hỏng, lối ra của căn phòng này cũng không rõ ở đâu. Lúc đầu họ muốn chạy nhưng phát hiện ra chạy cũng vô ích, nên đành liều mình tiến lên.

Chu Mạch xắn tay áo: "Ở trường tao nín nhịn mày đã tức đủ rồi rồi, giờ mày chết rồi mà tao vẫn phải chịu tức sao, mẹ nó, liều thôi!"

Trương Hỗ không ngờ Chu Mạch lại gan dạ như vậy, mới lúc trước còn bị ma dọa khóc nức nở: "Chu Mạch là thần tượng của tôi."

Có thể là vì khao khát sống còn, có thể là vì tuổi trẻ, hoặc có thể vì có bạn bè bên cạnh, dũng khí của họ vượt qua cả nỗi sợ hãi, mấy nam sinh cùng gào lên rồi chạy về phía Lỗ Dương.

Bọn họ đông người như vậy, chẳng lẽ lại không đánh lại được…

"Á!"

"Ối!"

"Ơ!"

Trí tưởng tượng thật tuyệt vời.

Mỗi cú đấm Lỗ Dương hạ gục một người, cuối cùng một nam sinh bị hắn nắm cổ xách lên rồi ném mạnh xuống đất, khi cậu ta ngất đi, Lỗ Dương thong dong bước đến chỗ Chu Mạch, một chân đạp mạnh lên ngực hắn. Chu Mạch gần như nghẹt thở, nhưng cũng nhờ thế mà hắn bùng phát: "Có gan thì giết tao đi, cái thứ chẳng phải người cũng chẳng phải ma!"

Lúc này Trương Hỗ thực sự bội phục Chu Mạch, cậu ta bị Lỗ Dương đấm vào mặt, nửa bên mặt như bị ép bẹp, chắc chắn đã rụng một chiếc răng khiến miệng bị hở. Cậu ta khó khăn bò dậy nắm lấy ống quần của Lỗ Dương, còn mặt Chu Mạch đã tím ngắt.

Nhưng Lỗ Dương vẫn lù lù bất động.

Nước mắt Trương Hỗ bất tri bất giác chảy ra, mặc dù quan hệ của cậu ta với Chu Mạch không quá thân thiết nhưng đã học cùng nhau suốt thời cấp hai, cấp ba, gia đình hai bên cũng có quan hệ hợp tác kinh doanh.

Đúng lúc cảm thấy tuyệt vọng, một ánh lửa lóe lên trước mắt họ rồi rơi xuống chân Lỗ Dương. Đó là chiếc bật lửa, Trương Hỗ hít một hơi, ai đã ném nó qua? Ném nó thì có ích gì? Để hút thuốc sao?

Trước khi cậu ta kịp nghĩ nhiều thì đã thấy ngọn lửa bám lấy chiếc giày của Lỗ Dương. Mặc dù đó là giày thể thao, nhưng ngọn lửa như tìm được nơi trú ngụ, nhanh chóng leo lên chạy dọc theo ống quần.

Lỗ Dương không cảm thấy đau đớn, cúi đầu nhìn ngọn lửa từ từ lan lên chân mình. Khi đôi chân bị thiêu thành tro, hắn mất thăng bằng ngã xuống đất, ngọn lửa càng lan nhanh hơn.

Trương Hỗ và Chu Mạch trơ mắt nhìn Lỗ Dương bị bao trùm trong ngọn lửa. Hắn bò dưới đất cố với tay bám lấy thứ gì đó, nhưng chẳng mấy chốc mà quần áo hắn đã cháy rực. Tay, đầu và cả cơ thể hắn đều bị thiêu rụi, chỉ còn lại một đống tro đen nhỏ trên mặt đất.

Cảnh tượng im lặng kéo dài, khoảnh khắc này sẽ khắc sâu vào trí nhớ của họ suốt đời.

Khi Lỗ Dương biến mất, Trương Hỗ thử nhấn nút gọi rồi ngay lập tức nghe thấy giọng nói của nhân viên. Trương Hỗ chưa bao giờ cảm thấy giọng nói của họ thân thiết đến vậy, cậu ta bật khóc nức nở, nhìn sang Chu Mạch đang khó khăn thở gấp, cậu ta hét lên: "Cứu với!"Studio Dâu Tây Dễ Thương nổi tiếng với các buổi triển lãm kinh dị, chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Cả ông chủ nhỏ của họ cũng phải ra mặt. Mười người đang yên đang lành bước vào nhưng chỉ có hai người tự mình đi ra được, còn lại hoặc được cõng ra, hoặc phải dùng cáng để khiêng ra.

Chu Mạch quá cao, cáng lại quá ngắn nên Ngu Tri Bạch đã cõng hắn ra ngoài. Chu Mạch dựa vào vai Ngu Tri Bạch nức nở: "Cảm ơn học sinh giỏi, chúc cậu và Thưởng Nam trăm năm hạnh phúc."

Ngu Tri Bạch im lặng vài giây, nói: "Không cần cảm ơn."

Sau khi giao Chu Mạch cho nhân viên y tế, Ngu Tri Bạch quay lại chỗ soát vé. Trông cậu có vẻ bình tĩnh, nhưng sau sự cố vừa rồi, nhân viên đã rất lo lắng sợ rằng Ngu Tri Bạch sẽ gây chuyện, ai nấy đều căng thẳng.

Sau khi nam sinh nói "Xin chào" thì hỏi: "Lúc kiểm vé, hoa hồng của bạn trai em là do các anh phụ trách bảo quản đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!