Thưởng Nam đứng trước bàn vuông, có chút sững sờ. Không ngờ Ngu Tri Bạch nói một vòng, cuối cùng cũng chỉ để tự quảng cáo chính mình mà thôi.
Người khác không nhận ra, nhưng Thưởng Nam lại phân biệt rõ sự khác biệt giữa Ngu Tri Bạch và những người còn lại. Có lẽ là do ánh đèn trong phòng nên mọi khuôn mặt đều phủ một lớp đỏ sẫm, đôi mắt trở nên đen kịt. Trong khung cảnh như vậy gương mặt của Ngu Tri Bạch không hề lộ vẻ quái dị, mà trái lại còn rất hài hòa.
Tất cả mọi người cảm thấy Ngu Tri Bạch nói đúng.
Triệu Tiểu Phàm nói ra nghi hoặc trong lòng,"Nhưng dụng cụ của học sinh giỏi đã dùng rồi, vậy có ổn không?"
Trương Hỗ vung tay: "Kệ nó có ổn hay không, nếu học sinh giỏi không được, thì từng người chúng ta cũng có thể thử bái với Thưởng Nam mà."
"……"
Ngu Tri Bạch bị đẩy tới cạnh Thưởng Nam.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng khi Thưởng Nam nhìn lên chữ hỷ đỏ chói trên tường cùng tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm vang lên, lòng cậu bỗng nhiên thấy căng thẳng còn kèm theo chút sợ hãi.
Chu Mạch vội vã muốn nhanh chóng rời khỏi phòng này để qua phòng tiếp theo, hối thúc Trương Hỗ: "Mau đọc, mau đọc đi."
Trương Hỗ nuốt một ngụm nước miếng, giọng cậu ta đột nhiên cao lên.
"Nhất......"
Chờ một chút. "Ngu Tri Bạch đột nhiên ngắt lời Trương Hỗ, khiến Trương Hỗ giống như một con vịt đực bị bóp cổ.
"Sao vậy?" Chu Mạch lo lắng hỏi, chẳng lẽ học sinh giỏi lại phát hiện ra điều gì hay sao?
Ngu Tri Bạch rũ mắt, như có điều suy nghĩ nhìn miếng vải đỏ trong tay Thưởng Nam, qua vài giây mới ngẩng đầu nói: "Đạo cụ Thưởng Nam chưa sử dụng."
Giọng cậu ta nghe rất nghiêm túc lại có chút công thức hoá, hơn nữa vì đây chỉ là một trò chơi, mọi người đều muốn nhanh chóng vượt qua căn phòng này, nên cũng nghĩ chắc hẳn học sinh giỏi cũng có cùng suy nghĩ.
Triệu Tiểu Phàm vội nói: "Vậy vậy vậy Thưởng Nam, cậu mau đội cái này lên đi."
Lúc này, Thưởng Nam hoàn toàn trở thành công cụ hình người. Cậu đành phải đội chiếc khăn đỏ lên đầu, khăn này làm từ chất liệu không quá dày nên không che hết ánh sáng, tầm nhìn bị hạn chế khiến các giác quan khác của cậu trở nên nhạy bén hơn. Thậm chí cậu còn nghe rõ cả nhịp thở và tiếng tim đập của chính mình.
Có một bàn tay từ phía dưới vươn tới, giúp cậu chỉnh lại một chút. Bàn tay trắng nõn như tuyết đó Thưởng Nam không cần đoán cũng biết là của Ngu Tri Bạch.
Cậu cũng biết đó là người giấy, chỉ có người giấy mới có nhiều tâm tư như vậy, chi chít như hạt của trái thanh long.
Trương Hỗ lấy lại tinh thần, lần đầu tiên trong đời làm việc này nên còn lóng ngóng.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường......"
"Đưa vào động phòng."
Sau khi Trương Hỗ dứt lời, mọi người xung quanh bắt đầu reo hò. Thưởng Nam chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy một cú từ phía sau, ngã vào lòng Ngu Tri Bạch.
"Mau mau mau, vào vào vào!" Chu Mạch hưng phấn chơi đùa, không quên gọi hai người bên cạnh. Lòng bàn tay hắn áp vào lưng Thưởng Nam, bàn tay người bên cạnh cũng chồng lên, lạnh ngắt, xanh tím biến thành đen, không giống màu da của con người.
Chu Mạch sửng sốt, ngơ ngác nhìn hai bên trái phải mình. Không biết từ lúc nào mà số người trong nhóm bọn họ đã tăng gấp đôi, những người mới đều có khuôn mặt xanh xao, đôi mắt vô hồn, nhếch miệng cười với bọn họ cùng nhau đẩy Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch.
"Cứu với!!! Sao lại là tôi nữa?!" Chu Mạch vội rụt tay lại, hoảng loạn chạy khỏi khu vực trung tâm. Những người còn lại nghe tiếng la hét thảm thiết của hắn mới nhận ra kẻ đang hùa theo họ không phải là người. Tiếng thét chói tai vang lên bên tai Thưởng Nam, trong lúc hỗn loạn, cậu cởi bỏ quần áo, khăn voan đỏ rơi xuống đất nhưng cậu không quan tâm, chỉ kéo Ngu Tri Bạch qua đám đông hỗn loạn tìm được công tắc mở cửa ra ngoài.
Sau khi chạy ra khỏi phòng, trên mặt Trương Hỗ xuất hiện hai dấu môi đỏ không biết từ đâu, cậu ta không còn gì luyến tiếc nói: "Tôi vừa bị một con ma hôn hai cái."
Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch: "Phòng này là gì vậy?"
Cậu vừa dứt lời, một cái bóng đen vụt qua trước mắt, rơi từ trên trần xuống ngay mặt Thưởng Nam, che mất một bên mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!