Thưởng Nam nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tắt máy tính rồi nằm trở lại giường. Cánh cửa bị đẩy nhẹ, chẳng mấy chốc Thưởng Nam đã cảm nhận được Ngu Tri Bạch nằm xuống bên cạnh mình, chỉ nằm thôi, không làm gì khác.
[14: Cậu ta nghĩ hơi nhiều rồi đấy.]
Thưởng Nam nhắm mắt, "Thực ra không cần phức tạp như vậy, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên thôi."
[14: Cậu nói với cậu ta điều đó đi."
"..." Thưởng Nam im lặng một lúc, " Đúng là cậu ta cần học hỏi thêm."
Sau khi Thưởng Nam ngủ, Ngu Tri Bạch nằm sát lại gần hơn. Cậu ta thích mùi hương trên người Thưởng Nam, không có mùi hương liệu công nghiệp gắt mũi, cũng không có cái cảm giác ẩm ướt mà người dân phường Hồi Nam thường mang theo. Thưởng Nam mang một mùi thơm dịu dàng lại tươi mát, giống như sương mù mùa xuân, như giọt sương ban mai của mùa hè, sương thu và cả tuyết đầu mùa trắng muốt của mùa đông.
Từ khi cậu ta ra đời đã không thích phường Hồi Nam này. Mùi ẩm ướt khiến cậu có cảm giác như cả thành phố đều mọc đầy nấm mốc, cứ mỗi khi mưa thì màu sắc của phường Hồi Nam lại dần dần phai nhạt, trở nên xám xịt, u ám.
Nhưng sự xuất hiện của Thưởng Nam khiến phường Hồi Nam dần trở nên tươi sáng ấm áp.
Cậu thích Thưởng Nam.
[14: Giá trị hắc hóa 20.]Trong khoảng thời gian trước kỳ nghỉ đông, phường Hồi Nam không có cơn mưa nào, nhưng số lần mặt trời ló dạng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian trời đều âm u.
Trong thời gian này, Ngu Xương Nguyệt luôn ở bệnh viện. Có lẽ vì cơ thể không còn đau đớn nữa, giọng điệu của bà với hai người trẻ cũng dễ chịu hơn trước nhiều. Mặc dù nghe kỹ vẫn có chút hất hàm sai khiến, nhưng Thưởng Nam chẳng bận tâm. Cậu hiểu rõ bản chất của Ngu Xương Nguyệt, không cần bà phải giả vờ làm gì.
Trước kỳ nghỉ đông một ngày, sắc mặt Trương Tuyết Lệ không mấy vui vẻ thậm chí có thể gọi là đau xót bước lên bục giảng. Thấy vẻ mặt không ổn của giáo viên chủ nhiệm, cả lớp lập tức im bặt.
Trương Tuyết Lệ chống hai tay lên bục giảng bài, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Bạn học Lỗ Dương đã qua đời tối qua. Lễ tang sẽ tổ chức vào ngày kia, ba em ấy mong mọi người có thể đến tiễn biệt. Cụ thể thời gian và địa điểm, cô sẽ gửi vào nhóm lớp sau."
Lời vừa dứt, cả lớp xôn xao.
Lỗ Dương chết rồi ư?!
Thưởng Nam cũng ngỡ ngàng mãi không phản ứng lại được. Việc xử lý vụ bắt cóc của Lỗ Dương đều do trợ lý và đội ngũ luật sư của công ty theo sát, tất cả đều là người nhà họ Thưởng, chắc chắn đã tìm mọi cách để ép Lỗ Dương vào đường cùng. Vậy mà không ngờ chuyện lại đến mức này, dù thế nào thì họ cũng không thể khiến người ta tức chết như vậy được chứ?
Ngu Tri Bạch học cách chống cằm lười nhác giống Thưởng Nam, cậu ta chăm chú nhìn Trương Tuyết Lệ trên bục giảng, lắng nghe bằng vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn hiện lên chút đau buồn.
Sau khi Thưởng Nam nhìn thấy: "......"
Cả lớp rơi vào một sự tĩnh lặng kéo dài, như thể thời gian bị dừng lại.
Họ vẫn còn trẻ, việc học và sở thích cá nhân là những ưu tiên hàng đầu. Việc yêu sớm bị phát hiện, thi cử không tốt hay bị ba mẹ cắt tiền tiêu vặt là ba rủi ro lớn nhất ở độ tuổi này.
Họ không thích Lỗ Dương, nhưng không ngờ hắn lại chết, mà còn chết đột ngột như vậy.
Trương Tuyết Lệ không nói nguyên nhân cái chết, nhưng chẳng mấy chốc, cả lớp đã lợi dụng mọi mối quan hệ để biết được sự thật.
Thì ra là sau vài ngày bị giam giữ, Lỗ Dương bắt đầu thức trắng đêm. Đôi lúc hắn cúi đầu đi vòng vòng trong phòng. Những người ở đó sợ có chuyện chẳng lành nên liên hệ với ba Lỗ Dương và người nhà họ Thưởng. Sau khi ký thỏa thuận, Lỗ Dương được đưa vào bệnh viện kiểm tra.
Lỗ Dương được đưa đến bệnh viện, làm toàn bộ kiểm tra, nhưng kết quả cho thấy không có vấn đề gì.
Khi mọi người đang tranh cãi, Lỗ Dương bất ngờ thoát khỏi vòng kìm kẹp của vệ sĩ, chạy thẳng ra sảnh bệnh viện. Khi ba Lỗ Dương và mọi người đuổi theo, thì đúng lúc hắn đã bị hất lên cao rồi rơi mạnh xuống nền bê tông. Máu dưới thân hắn nở bung ra như một bông hoa chầm chậm hé nở.
Trong mắt ba của Lỗ Dương, hắn giống như một con búp bê bị đâm văng lên không trung, "bụp" một tiếng rơi xuống đất.
Dù vụ tai nạn xảy ra ngay trước cửa bệnh viện, dù phòng cấp cứu đã nhanh chóng có mặt và tiến hành cứu chữa ngay tại hiện trường, nhưng Lỗ Dương vẫn nhanh chóng mất hết dấu hiệu sự sống.
Tin nhắn được chia sẻ trong nhóm lớp.
[Lớp phó thể chất: Đậu má cậu ta tự sát à?]
[Chu Mạch: Trông như bị ma ám vậy.] Kể từ khi trở về từ hồ Kim Tử, Chu Mạch đã tin tưởng không nghi ngờ gì về những câu chuyện ma quỷ, mọi hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học đều được hắn dùng thuyết ma quỷ để lý giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!