Thưởng Nam lấy tấm vải chống bụi từ tay Ngu Tri Bạch, một lần nữa đắp lên cho "Thưởng Hiên," Tôi không cần loại quà này."
Ngu Tri Bạch nghi hoặc: "Là bởi vì nó không đủ chân thật hay sao?"
"Người chết là đã chết, không có gì có thể thay thế được họ. Hơn nữa," Thưởng Nam thẳng thắn nói, "Tôi không có nhiều tình cảm với ông ấy."
Thưởng Nam nghĩ, nói vậy có lẽ Ngu Tri Bạch vẫn cảm thấy khó hiểu. Cậu thay đổi cách diễn đạt: "Nếu tôi chết, cậu sẽ làm một người giấy giống y như tôi…"
"Không." Ngu Tri Bạch lập tức trả lời khi Thưởng Nam còn chưa nói hết câu. Nếu Thưởng Nam chết, sẽ không còn bất kỳ người giấy nào nữa. Cậu ta sẽ tổ chức một tang lễ long trọng cho Thưởng Nam, đốt hết tất cả người giấy để tiễn biệt cậu, kể cả chính bản thân cậu ta.
Ngay khi lời nói vừa dứt, Ngu Tri Bạch giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy vào khuôn mặt "Thưởng Hiên". Những hình nhân xếp ngay ngắn liền đổ xuống như những quân cờ domino, tạo ra tiếng vọng lớn trong biệt thự.
Thưởng Nam chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy Ngu Tri Bạch rút ra một thứ gì đó từ trong tay. Ngón tay bật xuống, một tiếng "tách" vang lên, chiếc bật lửa không đóng nắp bay lên không trung tạo nên một đường cong mượt mà như sao băng, ngọn lửa lập tức bùng lên, nuốt lấy tấm vải phủ bụi rồi lan rộng ngay tức thì.
Khuôn mặt người giấy dần dần sáng ngời trong ánh lửa, Ngu Tri Bạch cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Thưởng Nam, trong mắt lấp lánh sự thành kính, "Những thứ Nam Nam không thích thì không cần giữ lại."
Thưởng Nam quay đầu nhìn, khói trắng bốc lên cuồn cuộn. Người giấy cần thời gian để cháy hết, tấm vải phủ bị đốt đầu tiên, khi nó biến mất, Thưởng Nam nhìn thấy rõ những người giấy nằm dưới mặt đất.
Không chỉ có Thưởng Hiên, còn có Đại Lệ Lệ, Trương Hỗ, bạn thuở nhỏ của cậu – Mạnh Tiêu, và vài bạn học khác trong lớp, cả nam lẫn nữ, những người rất thân thiện với Thưởng Nam.
Không thể không nói, tay nghề làm người giấy của Ngu Tri Bạch đã đạt đến mức thượng thừa. Biểu cảm của từng người giấy sống động như người thật, chúng nằm bất động trên sàn, kề sát nhau, mỉm cười chờ đợi ngọn lửa lan tỏa.
Thưởng Nam há miệng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm xúc nhiều nhất là sợ hãi. Người giấy chỉ là một cách biểu đạt khác mà thôi, miễn là không gây hại cho ai... thì cũng không phải là không thể chấp nhận, chỉ là có hơi vụng về lại quỷ dị.
"Cháy rồi!!!!" Tiếng hô vang bên ngoài khiến cả hai giật mình tỉnh lại. Lửa đã bùng lên, người bên ngoài chắc chắn sẽ phát hiện ra.
"Chạy mau!" Thưởng Nam kéo Ngu Tri Bạch chạy ra ngoài. Ngu Tri Bạch nhìn bàn tay mình nắm chặt lấy tay Thưởng Nam, khẽ cười.
Chạy đến hành lang, Thưởng Nam dừng bước, "Cậu chờ ở đây, tôi quay lại ngay."
Ngu Tri Bạch đứng tại chỗ ngoan ngoãn chờ cậu.
Chẳng mấy chốc Thưởng Nam đã ôm bức tranh Ngu Xá thời trung học chạy ra, trên mặt cậu tràn đầy vui vẻ, "Mang theo cái này."
Hai người vừa mở cửa chính thì thấy vài người từ xa chạy tới. Họ không thể để người khác phát hiện, nếu không sẽ không thể giải thích được, đặc biệt là việc Thưởng Nam còn lén lấy đồ trong biệt thự.
Nhưng mà... đồ của Thưởng Hiên vốn dĩ cũng là của cậu, không tính là trộm.
"Chúng ta đi lối cửa sau." Thưởng Nam lùi lại, cậu không cần phải cố gắng nhận diện, cơ thể của cậu đã quen với ngôi biệt thự này. Rất nhanh cậu dẫn Ngu Tri Bạch ra khỏi biệt thự.
Phía sau biệt thự là một khoảng đất hoang vu. Ngọn lửa lớn dần, từ phòng tranh trên tầng hai bùng lên phá vỡ cửa sổ, tỏa sáng giữa màn đêm như một bông hoa nở rộ.
Thưởng Nam đứng ngây người nhìn biệt thự, rồi đột nhiên cảm nhận một cảm giác mát lạnh trên mặt. Cậu khẽ run lên, phát hiện Ngu Tri Bạch đã đưa tay lau mặt cho mình.
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Thưởng Nam, Ngu Tri Bạch ra hiệu: "Trên mặt cậu dính thứ gì đó."
Có lẽ là lúc Thưởng Nam quay lại, cậu đã vô tình quẹt phải thứ gì đó, để lại một vết đen trên làn da trắng của mình. Ngu Tri Bạch liếc mắt một cái là thấy, nhưng Thưởng Nam thì không hay biết gì, chỉ đứng đó ngơ ngác nhìn lửa cháy ngút trời.
Thưởng Nam đưa bức tranh ra, "Chân dung của mẹ cậu, cậu cầm lấy."
Ngu Tri Bạch nhận bức tranh, nhìn xuống vài giây, "Bà ấy thật đẹp."
Chờ Trương Hỗ nhớ tới lúc liên lạc với hai người, Thưởng Nam đã trên đường về nhà, Trương Hỗ ở bên kia tức giận hét lên, "Hai người thật không vui gì cả, chưa gì đã bỏ về rồi!"
"Cái thằng Chu Mạch chó má này, dám bỏ mặc cậu ở đó. Tôi hỏi nó Thưởng Nam đâu, nó chỉ ừ hử qua loa, ừ hử cái búa ấy, mà Ngu Tri Bạch cũng không biết đi đâu mất. May mà hai người ở chung với nhau. Tôi vừa nghe bên ngoài xôn xao nói căn số 11 cháy rồi, giờ vẫn đang dập lửa."
Thưởng Nam bảo Trương Hỗ đừng lo lắng, "Cứ vui chơi đi, dù sao thiếu tôi và Ngu Tri Bạch cũng chẳng sao."
"Thiếu! Sao không thiếu? Thêm hai người thêm hai c* li. "Trương Hỗ k** r*n.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!