Chương 31: (Vô Đề)

Căn số 11 không phải căn cuối cùng trong dãy biệt thự hồ Kim Tử, nhưng nó lại nằm cách xa các biệt thự khác nhất. Những căn biệt thự xung quanh đều chìm trong bóng tối, hiển nhiên không có ai ở, cũng không có cửa hàng nào thuê làm kinh doanh.

Tiếng côn trùng và chim chóc dần to hơn, hoặc có thể không phải âm thanh to hơn mà là vì nơi đây quá yên tĩnh, khiến mọi âm thanh nghe đều trở nên chói tai.

Sáu người xích lại gần nhau, chủ yếu là họ sát lại gần Thưởng Nam hơn.

Sân của căn nhà số 11 rộng rãi, bên ngoài nhìn rất bề thế, có thể mường tượng việc làm ăn rất phát đạt.

Sân cỏ mọc um tùm như rừng, dùng để giấu kín dấu vết người và dã thú hình như cũng không phải việc khó.

Hàng rào trắng bao quanh biệt thự đã xuống cấp, sơn thì bong tróc, chỗ thì sập đổ.

Tường nhà cũng bị bong tróc ít nhiều, dưới tác động của mưa gió, lớp bụi dày phủ kín cửa sổ lớn khiến người ta không nhìn rõ bên trong, tất nhiên người bên trong cũng không thể nhìn ra ra ngoài.

Ngôi biệt thự này cũ kỹ, khác hoàn toàn với các căn biệt thự khác.

Chu Mạch ôm lấy cánh tay của Thưởng Nam, ngay khi cánh cổng rào được đẩy ra, hắn hét lên. Một nhóm người vốn đã căng thẳng lập tức sụp đổ, điên cuồng hét toáng lên.

Cuối cùng phát hiện ra chẳng có gì, Thưởng Nam đứng yên tại chỗ, bình thản nói: "Các cậu làm cái gì vậy?"

Chu Mạch vươn tay, "Có cái gì cắn tôi một cái!"

Thưởng Nam không thấy rõ chỗ nào bị cắn, nhưng cậu cũng có thể đoán ra thứ gì đã cắn Chu Mạch, bởi vì Chu Mạch đứng quá gần cậu.

Lần này Chu Mạch không dám bám lấy Thưởng Nam nữa, hắn chạy ra sau bám lấy hai nữ sinh, mà Thưởng Nam thì đi ở phía trước xung phong.

Cỏ dại mọc từ kẽ hở của con đường lát đá, cao đến tận eo, phải vạch ra mới có thể tiến lên phía trước.

Cánh cửa chính hé mở một nửa, cánh cửa được chạm khắc hình rồng phượng, hẳn trước đây rất oai phong nhưng giờ đây đã rỉ sét phủ đầy bụi.

Giống như một cái miệng to như chậu máu mở ra.

Thưởng Nam bước lên bậc thang. Phòng khách trần cao, đèn chùm pha lê rủ xuống từ tầng trên, phòng khách nối liền với phòng ăn. Dù không bật đèn cũng có thể cảm nhận được sự hoang tàn và quỷ dị bên trong.

Có chút khó chịu, Thưởng Nam liếc nhìn công tắc đèn. Nhiều năm như vậy chắc chắn điện đã bị cắt từ lâu.

Cậu nhìn lên lầu, một bóng đen vụt qua.

Tim Thưởng Nam hẫng mất một nhịp.

Những người khác không nhìn thấy, còn đang tò mò đi lại trong phòng khách.

Dựa theo quy tắc, bọn họ phải tra xét từng phòng một.

Phòng khách không có gì bất thường, họ chuyển lên tầng hai. Tầng hai chủ yếu là phòng giải trí và phòng vẽ, phòng vẽ khá rộng, gần bằng phòng khách.

Trên vách tường phòng vẽ tranh, trong tủ lớn nhỏ, trên những giá vẽ cao thấp đặt dưới đất đều có bảng vẽ và tranh thành phẩm, nhưng tất cả đều được phủ vải chống bụi.

Một nam sinh không kiềm được tò mò, bật đèn pin điện thoại lần lượt kéo tấm vải chống bụi ra khỏi những giá vẽ gần nhất. Sau khi nhìn rõ nội dung trên tranh, cả nhóm cùng đồng thanh: "Wow~~!"

Thưởng Nam nhìn những bức tranh.

Người trong tranh cậu nhận ra, đó là Ngu Xá. Ở giữa là Ngu Xá mặc đồng phục học sinh, khi đó Ngu Xá còn rất trẻ, nụ cười rạng rỡ tuổi thanh xuân, tóc buộc cao. Có bức Ngu Xá mặc váy trắng đang nhảy múa, nụ cười ngoái lại của Ngu Xá, và cuối cùng là bức tranh một cậu bé nhỏ xíu đội mũ lưỡi trai, ngồi xổm trên bãi cỏ chơi xếp gỗ.

Những bức tranh được vẽ rất đẹp, vô cùng sống động và cao siêu. Thưởng Nam nhớ lại bản thân cũng có năng khiếu về mỹ thuật, có lẽ đó là do di truyền từ Thưởng Hiên. Nhưng những bức tranh này… kỹ thuật để học hỏi thì không nhiều, điều rõ ràng hơn là tình yêu của người vẽ nhào tới trước mặt, sắp tràn cả ra ngoài.

Thưởng Hiên thà dành tình yêu cho một đứa trẻ xa lạ, còn hơn chia sẻ chút ít cho chính con ruột của mình. Nếu không phải vì cậu là Thưởng Nam, mà không phải "Thưởng Nam", có lẽ cậu và Ngu Tri Bạch đã trở thành kẻ thù của nhau từ lâu rồi.

Cậu đến đây là đúng, cậu đã biết thêm nhiều câu chuyện hơn, về Ngu Tri Bạch, về chính cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!