Chương 30: (Vô Đề)

Cơn buồn ngủ còn chưa tan của Thưởng Nam lúc này đã hoàn toàn biến mất, mắt cậu mở to, "Sao cậu lại ăn cả chúng nó nữa?"

Ngu Tri Bạch cong môi cười: "Không phạm pháp đâu."

"……"

"Đi thôi, đưa bà đến bệnh viện," Thưởng Nam ngồi dậy, bước qua người Ngu Tri Bạch, "Tình trạng của bà rất tệ, nên đến bệnh viện khám thử."

Ngu Tri Bạch cũng đứng dậy, một lúc sau mới đáp lại lời Thưởng Nam, "Sắp chết rồi, vẫn cần đi bác sĩ sao?"

"Chính vì sắp chết nên mới cần đi." Thưởng Nam cảm thấy Ngu Tri Bạch còn nhiều điều phải học hỏi ở phương diện này. Cậu ta bắt chước con người, nhưng chỉ từ góc nhìn của mình mà quan sát những thứ bề ngoài cũng như tuân theo những quy tắc bề mặt.

Thưởng Nam cởi áo, trên lưng có một cái rãnh mỹ nhân xinh đẹp, da trắng như ngọc nổi bật trong căn phòng tối tăm.

Ngu Tri Bạch đứng ở phía sau, đưa tay chạm một cái.

Thưởng Nam mải mê suy nghĩ, quên mất sự hiện diện của Ngu Tri Bạch, khi bị ngón tay lạnh như băng của đối phương chạm vào, cậu khẽ co người lại, nhanh chóng mặc áo len vào, ánh mắt có chút bối rối, " Cậu không thay đồ à?"

Ngu Tri Bạch kéo áo qua đầu ngay trước mặt Thưởng Nam, mái tóc bị cổ áo làm rối. Thật ra tóc của cậu ta có hơi dài, nhìn cũng cứng hơn tóc của Thưởng Nam, rũ xuống trán tạo nên một sự hỗn loạn lại kỳ quặc.

"Lần tới là khi nào?"

"Cái gì? "Thưởng Nam nhất thời không kịp phản ứng.

"Đêm qua cậu nói lần sau tiếp tục, vậy lần sau là khi nào?" Ngu Tri Bạch mặc áo sơ mi và áo khoác, cổ áo vẫn còn nhăn bên trong.

Ngu Xương Nguyệt từng nói vẻ đẹp nằm ở cốt cách chứ không ở vẻ ngoài, người giấy cũng vậy, một tác phẩm hoàn hảo tất nhiên phải có bộ khung xương hoàn hảo. Bộ xương của con người thường có đủ mọi vấn đề, như hộp sọ quá to gây cảm giác mất cân đối, hay cột sống cong vẹo cứng đơ. Mỗi lần Ngu Tri Bạch làm người giấy đều chú trọng đến cấu tạo của bộ xương, ngược lại, vẻ bề ngoài lại không quan trọng bằng.

Thưởng Nam là độc nhất vô nhị, Ngu Tri Bạch nghĩ, cậu ta không thể nào làm ra một bộ khung xương đẹp như của Thưởng Nam.

Nghe câu hỏi của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam thoáng ngẩn ngơ, sau đó mới nhớ ra mình đã nói "lần sau tiếp tục" vào tối qua. Thật ra, cậu chỉ buột miệng nói vậy thôi…

Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam đăm chiêu một lúc, "Là lần sau."

Ngu Tri Bạch: "......"

Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch, bỗng nhiên một câu hỏi nảy ra trong đầu, "Ngu Tri Bạch, cái đó của cậu... cơ bụng của cậu là tập luyện hay tự làm ra?"

Nếu là tự làm ra, Thưởng Nam nghĩ thực ra Ngu Tri Bạch cũng khá chú ý đến ngoại hình của mình, làm ra đúng tám múi, đường nét rõ ràng, cơ bắp cân đối mà không quá to, mang theo sự trẻ trung và khỏe khoắn đặc trưng của nam sinh trẻ tuổi.

Ngu Tri Bạch chớp chớp mắt: "Tôi vốn đã như vậy."

"Tôi không giống những người giấy kia, tôi giống như cậu, sẽ lớn lên, sẽ già đi, cuối cùng cũng sẽ chết." Ngu Tri Bạch nắm tay Thưởng Nam, đặt lên bụng mình, " Cậu thích à?"

Ngu Tri Bạch là người giấy do chính tay Ngu Xương Nguyệt làm ra, lấy đi tia thần thức cuối cùng của con người Ngu Tri Bạch và một giọt máu từ tim của bà ấy. Các giai đoạn trong cuộc đời con người thì cậu ra cũng đều có, vì thế mà thất tình lục dục của con người cậu ta cũng có, chỉ là cần được dẫn dắt và học hỏi. Một con quái vật chỉ hành động theo bản năng sẽ chỉ phá hủy thế giới này.

Ngu Xương Nguyệt đã cố gắng hết sức để biến cậu ta thành con người.

"Ồ, thật ra tôi nghĩ, nếu được thì cậu có thể tạo cho tôi hai múi bụng nữa." Thưởng Nam có chút thất vọng.

"Nam Nam hiện tại đã rất hoàn hảo rồi." Ngu Tri Bạch nói.

Ngu Tri Bạch không giỏi nói vòng vo, cậu ta nghĩ gì thì nói nấy. Thưởng Nam nhìn đối phương, đôi tai từ từ nóng lên, ánh mắt lảng tránh không dám đối diện trực tiếp. "Đi thôi, đi thăm bà ngoại."Ngu Xương Nguyệt đã tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh sáng ảm đạm hắt vào. Ngu Tri Bạch đã làm bữa sáng cho bà, còn Thưởng Nam thì giúp bà thay đồ, đỡ bà ra khỏi phòng.

Tối qua Ngu Xương Nguyệt đã bị một phen hoảng hồn, sắc mặt không mấy tốt. Bà không ăn uống gì và cũng không dành cho Ngu Tri Bạch chút thiện cảm nào. Thưởng Nam cảm thấy lòng mình chua xót lúc nhìn thấy Ngu Tri Bạch vào phòng tìm chai giữ nhiệt, áo khoác, ghi chép chuẩn đoán, dù là một con quái vật nhưng bản năng vẫn biết rằng mình cần phải chăm sóc tốt cho Ngu Xương Nguyệt.

"Đi thôi." Ra khỏi cửa, Ngu Tri Bạch tự nhiên đứng ở bậc thang dưới cúi người xuống — Ngu Xương Nguyệt không thể tự đi xa cũng không thể tự xuống cầu thang, cần có người cõng mới xuống được.

Ngu Xương Nguyệt vẫn còn giận Ngu Tri Bạch, dù biết rằng có giận cũng chẳng ích gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!