Thưởng Nam nhìn mấy con người giấy nhỏ thoắt cái đã trốn mất tăm, bị lời nói thẳng thừng của Ngu Tri Bạch làm nghẹn họng, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành ngồi xuống ghế bên cạnh, "Cậu có làm cho da mặt mình dày lên không?"
Ngu Tri Bạch không hiểu ý của Nam Nam, ánh mắt dần ngước lên, "Những gì người giấy nghĩ quả thật là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi có thể kiểm soát hành vi của mình, còn chúng thì không hẳn vậy. Tôi nghĩ gì, chúng nghĩ nấy. Chúng không chỉ biết nghĩ mà còn chấp hành ý nghĩ."
"Đây là lỗi của tôi sao?"
Thưởng Nam: "......"
Bóng dáng Ngu Tiểu Vũ xuất hiện ở cửa phòng, cô rất nghiêm túc nhìn hai người: "Hai người đang cãi nhau à?"
"Không có." Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch đồng thanh trả lời.
"Bà ngoại hơi đói, muốn ăn mì. "Ngu Tiểu Vũ gãi gãi đầu.
Thưởng Nam đè Ngu Tri Bạch đang định đứng dậy, nói: "Để tôi nấu cho. Cậu đi tắm đi, tiện thể thay luôn mắt."
Có lẽ vì trời sắp mưa nên không khí bắt đầu trở nên ẩm ướt, màu mực trong con ngươi Ngu Tri Bạch dần lan ra, lúc nhìn người khác càng lộ rõ vẻ không giống con người.
So với Ngu Tri Bạch, Ngu Tiểu Vũ thích ở bên Thưởng Nam hơn. Ở Thưởng Nam có gì đó khiến cô cảm thấy rất thoải mái, chẳng trách Tiểu Bạch thích Thưởng Nam, cô cũng rất thích.
Cô ngồi xổm trong bếp giúp Thưởng Nam nhặt hành, ánh đèn trắng chiếu lên khuôn mặt tròn trĩnh của cô, vừa quỷ dị lại có chút đáng yêu.
Thưởng Nam thêm nước vào nồi, cậu không biết mình có biết nấu ăn không, nhưng khi vào bếp cậu có thể nhận ra các gia vị trên kệ. Có lẽ cậu cũng biết chút ít.
"Gần đây bà ngoại hay ho vào buổi tối."
Thưởng Nam quay đầu lại, "Muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"
Ngu Tiểu Vũ ngẩng đầu, "Nhưng chúng ta đâu có tiền. Haizz, không có tiền đúng là khó mà làm gì được." Dù chưa từng ra ngoài, cô cũng biết ít nhiều, khu chung cư cách âm kém, luôn có người cãi nhau vì tiền: cậu con trai chê tiền sinh hoạt ít quá, vợ chồng đánh nhau dữ dội vì 20 ngàn tiền riêng lúc ly hôn…
Ngay cả Tiểu Bạch, dù trường đã miễn học phí, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đóng quỹ lớp, tham gia hoạt động này nọ, không thứ nào không cần tiền.
"Tiền bồi thường của Ngu Xá vốn rất nhiều, nhưng sau mấy năm bà ngoại chữa bệnh cũng tiêu hết rồi!" Ngu Tiểu Vũ đưa bó hành đã nhặt xong cho Thưởng Nam, "Hết tiền rồi, bà ngoại không đi khám nữa, bà nói số tiền còn lại phải để dành cho Tiểu Bạch đi đại học."
"Sáng mai anh đưa bà ngoại đi bệnh viện khám bệnh. "Thưởng Nam xắn ống tay áo, cắt hành hoa trên thớt gỗ.
Cậu nghĩ, nếu như Ngu Xương Nguyệt có thể khá lên, có lẽ Ngu Tri Bạch sẽ cảm thấy thế giới này vẫn còn chút ấm áp.
Ngu Tiểu Vũ: "Anh có nhiều tiền lắm à? Cần rất nhiều tiền đấy."
Thưởng Nam gật đầu, "Ừ, anh có rất nhiều tiền."
"Mì ở đâu? "Thưởng Nam hỏi Ngu Tiểu Vũ.
Ngu Tiểu Vũ chỉ chỉ ngăn tủ ngoài cùng bên trái: "Nơi đó."
Cầm gói mì trên tay, Thưởng Nam theo bản năng hỏi: "Nấu bao nhiêu?"
Ngu Tiểu Vũ cũng không rõ, cô bé có nấu ăn đâu. Cô chống cằm, nhìn Thưởng Nam.
Nước trong nồi đã sôi, bong bóng từ đáy nồi nổi lên, mặt nước cuồn cuộn. Lúc này Thưởng Nam nghĩ, có lẽ cậu không giỏi nấu ăn, cảm giác trước đó sai rồi.
Cầm gói mì trên tay nặng trĩu, Thưởng Nam rút một nắm nhỏ từ trong túi ra thả vào nồi nước sôi. Cảm thấy có vẻ ít, cậu lại thả thêm một ít nữa. Nghĩ đến khả năng tiêu hóa của Ngu Xương Nguyệt lúc này nên cậu không thêm trứng mà chỉ nấu một tô mì rất thanh đạm, vì thực ra thì làm phức tạp hơn thì Thưởng Nam cũng không biết cách làm.
Phòng của Ngu Xương Nguyệt bật đèn, vẫn là loại bóng đèn kiểu cũ, dây điện ngoằn ngoèo leo trên tường, kéo dài đến đầu giường, nơi cuối dây treo một quả bóng đèn sợi tóc màu vàng.
Đồ nội thất trong phòng đều tương đối cũ kỹ, nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Bà lão tựa vào đầu giường, đắp một lớp chăn dày, trên giường có đặt một chiếc bàn nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!