Chương 26: (Vô Đề)

Thưởng Nam treo người giấy mới do Ngu Tri Bạch làm cho mình lên khóa kéo cặp sách. Mỗi khi bước đi, khóa kéo lắc lư thì người giấy cũng nhấp nhô theo. Nụ cười trên khuôn mặt nó rạng rỡ hơn nhiều so với lúc mới trao vào tay Thưởng Nam.Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam trở lại trường sau khi bị bắt cóc, người trong lớp thấy thì lập tức bu quanh bàn học của cậu. Trong đó có Trương Hỗ tỏ ra phấn khích nhất, cậu ta nằm dài lên bàn Thưởng Nam, cẩn thận quan sát từ trái qua phải, sau khi xác nhận Thưởng Nam không thiếu tay thiếu chân, cậu ta mới ngồi xuống bắt đầu mắng Lỗ Dương thậm tệ: "Tên ngốc này đúng là bị thù hận che mắt mất rồi!"

Lớp phó học tập nói: " Cậu ta không còn ở đây nữa cũng tốt, bình thường đều bị ức chế chết mất."

Lớp phó thể chất tiếp lời: "Từ giờ chúng ta muốn chơi cái gì thì chơi cái đó."

Thưởng Nam nhìn vẻ mặt mọi người như vừa được giải thoát khỏi áp bức,  cảm thấy bọn họ có chút dễ thương.

Tuy trường cấp ba Xương Dục là một trường quý tộc tư thục, ngoài một số ít học sinh được tuyển vào nhờ thành tích xuất sắc, phần còn lại đều đến từ những gia đình giàu có hoặc quyền thế, nhưng giàu sang cũng có ba bảy loại khác nhau.

Mặc dù Lỗ Dương vô liêm sỉ, nhưng gia đình hắn có tiền có quyền. Với tầm ảnh hưởng như vậy nên những người có thể đắc tội với hắn sẽ không tự chuốc rắc rối, còn những người không thể đắc tội thì lại càng không dám gây chuyện. Dù nhà hắn không bằng gia đình của Thưởng Nam, nhưng Thưởng Nam luôn sống khiêm tốn không phô trương, mà Lỗ Dương cũng đủ khôn ngoan nên chưa từng gây chuyện với cậu.

Sau khi bọn họ xì xào lên án Lỗ Dương không có mặt, lớp phó bỗng nhiên dừng lại, hỏi: " Không phải chứ, tôi để ý hôm nay cậu đến trường cùng với Ngu Tri Bạch, tại sao vậy? Các cậu không đi chung đường mà?"

Lúc khai giảng, học sinh phải điền vào bảng thông tin cá nhân, ngoài tên, số điện thoại và các thông tin liên lạc khác, còn có địa chỉ nhà. Đa số người trong lớp đều sống ở các khu biệt thự lớn nhỏ trong trung tâm thành phố, chỉ có tên của Ngu Tri Bạch là gắn liền với: Khu dân cư Hạnh Phúc.

Trong mắt họ, Khu dân cư Hạnh Phúc chẳng khác nào một khu ổ chuột, Thưởng Nam không tới mức đi học còn tiện đường đi qua bãi rác.

Mặc dù bọn họ cũng quý Ngu Tri Bạch, vì cậu ấy là một học sinh giỏi, học lực xuất sắc nhưng lại không bao giờ kiêu căng. Nếu có ai hỏi cậu ta điều gì, cậu ta luôn sẵn lòng giúp đỡ.

Nhưng dù sao cũng không phải người cùng một thế giới.

Họ có thể giao tiếp với người như Ngu Tri Bạch, nhưng sẽ không bao giờ xây dựng mối quan hệ sâu sắc.

Thưởng Nam chống cằm, tay nghịch bút, giọng điệu thoải mái: "Tôi với cậu ấy là bạn tốt, nên chúng tôi đi học cùng nhau."

Những người xung quanh ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng sau câu trả lời của Thưởng Nam, nụ cười của họ dành cho Ngu Tri Bạch bỗng trở nên chân thành hơn nhiều.

Đợi bọn họ tản đi, giáo viên chủ nhiệm lại gọi người đến bảo Thưởng Nam đến văn phòng.

Mấy hôm nay Trương Tuyết Lệ cũng bị cấp trên phê bình thậm tệ vì chuyện của học sinh, cô đã thức mấy đêm liền viết báo cáo kiểm điểm, quầng thâm dưới mắt rõ ràng đến mức không thể che giấu.

Thấy Thưởng Nam tiến vào, cô rót cho cậu một cốc nước, sau khi ngồi xuống thì thở dài hỏi: "Sức khỏe em ổn chứ?"

Thưởng Nam cầm cốc giấy dùng một lần, nước nóng truyền qua lớp vỏ mỏng vào lòng bàn tay cậu. Cậu lắc đầu, nói: "Không sao, lúc mới vào viện có hơi khó chịu, giờ đỡ nhiều rồi."

Ngoài Ngu Tri Bạch ra, Thưởng Nam sẽ không nói với ai rằng mình còn chẳng bị rách dù chỉ là một miếng da.

Quả nhiên chân mày Trương Tuyết Lệ nhíu chặt hơn,"Nói thật, việc Lỗ Dương làm như vậy với em khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, nhưng trước khi chuyện xảy ra, em ấy đã làm thủ tục chuyển trường nên trường chúng ta không có quyền xử phạt em ấy nữa."

Điều này Thưởng Nam cũng biết, cậu gật đầu, rồi thắc mắc: "Vậy cô gọi em đến đây là muốn nói chuyện gì ạ?"

"Chủ yếu là muốn tìm em tâm sự chuyện khác," Trương Tuyết Lệ trông có vẻ nhẹ nhõm hơn trước, "Trước khi em gặp chuyện không may, có học sinh đặt một mẩu giấy trên bàn cô, viết rằng em và bạn Ngu Tri Bạch đang yêu nhau. Cô gọi em lên đây để hỏi liệu chuyện này có đúng không, hay chỉ là tin đồn thất thiệt?"

Thưởng Nam chậm chạp không trả lời, bởi vì đúng là có chuyện này.

Trương Tuyết Lệ đã làm giáo viên bao năm, cô nhìn là biết được sự thay đổi trong nét mặt của Thưởng Nam. Cô hắng giọng, nói: "Mặc dù trường chúng ta có chính sách khá thoáng về vấn đề này, nhưng cô vẫn muốn nhắc em, thời điểm hiện tại, học tập vẫn là quan trọng nhất."

"Đặc biệt là bạn Ngu Tri Bạch, hoàn cảnh gia đình em ấy, cô nghĩ em cũng biết rõ, học hành là lối thoát duy nhất của em ấy."

Trương Tuyết Lệ mong rằng Thưởng Nam sẽ không ảnh hưởng đến Ngu Tri Bạch.

Nhưng cô không biết, người mong Ngu Tri Bạch có cuộc sống suôn sẻ nhất trên thế giới này chính là Thưởng Nam.

Thưởng Nam đáp: "Em biết rồi."

Nhìn dáng vẻ không mấy tin tưởng của Trương Tuyết Lệ, như thể muốn cậu viết một bản cam kết, Thưởng Nam im lặng giây lát rồi giơ tay cam đoan: "Em hứa, em cũng sẽ chăm chỉ học tập, không kéo chân bạn Ngu Tri Bạch, chúng em sẽ cùng nhau tiến bộ, cùng nhau xây dựng quê hương tươi đẹp, trở thành rường cột của Phường Hồi Nam, góp phần làm cho khu vực này ngày càng phồn thịnh."

Bộ dạng nghiêm túc của cậu làm Trương Tuyết Lệ bật cười, sau khi cười xong, cô nói: "Được rồi, vậy chúng ta đặt mục tiêu là tiến lên hai trăm hạng trong kỳ thi tháng tới nhé, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!