Thưởng Nam không muốn Ngu Tri Bạch thực sự làm điều ác, mặc dù trước đó cậu ta là người giấy, nhưng chưa từng gây hại cho ai.
Phải mất hơn hai tiếng mới gần như lau sạch vết máu động vật trước cửa. Màu máu đỏ tươi, rõ ràng là máu mới, không phải máu chó mực. Thời nay muốn tìm được chó mực thuần chủng không phải dễ. Nhóm người này chỉ đơn thuần là giật giây lẫn nhau vỗ đùi một cái liền quyết định cứ thế mà làm, không tìm được máu chó mực thì dùng cái khác thay thế tạm cũng được.
Khu dân cư lâu năm không tu sửa, tường nứt nẻ, họ chỉ có thể lau sạch bề mặt, một phần máu chảy theo các vết nứt không thể làm sạch hoàn toàn.
Thưởng Nam không phải là người kén chọn, cũng chẳng ghét bỏ gì.
Ngu Tiểu Vũ chỉ có thể tiếp xúc với ít nước, nhiều quá là không được, cô sẽ bị ngâm nhuyễn nát. Tiểu Bạch thấy phiền cũng lười sửa, có lẽ sẽ trực tiếp làm một Ngu Tiểu Vũ phiên bản 2.0.
Vì vậy cô chỉ có thể giúp đưa đồ, còn cầm áo khoác cho Thưởng Nam. Áo khoác của Thưởng Nam mềm mại, ấm áp và thơm tho. Đây chính là con người sao?
"Xong rồi chứ?" Ngu Tiểu Vũ hỏi.
Thưởng Nam gật đầu: "Gần xong rồi."
Ngu Xương Nguyệt ngồi trên sofa nhìn từ đầu đến cuối, đôi mắt mờ đục của bà khẽ đảo qua, yếu ớt hỏi Thưởng Nam: " Cháu không sợ à?"
"Sợ gì cơ?" Thưởng Nam chỉ mặc một chiếc áo hoodie trắng tinh. Cậu buông tay áo xuống, ngồi xuống đối diện với Ngu Xương Nguyệt, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, lấp lánh như một chồi non vừa nhú lên từ mặt đất.
Cậu hơi đói, liền ăn tiếp miếng bánh hạt dẻ. "Cháu tin bà." Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
Nếu thực sự Ngu Xương Nguyệt hại chết người khác để kéo dài mạng sống, thì lúc đó bà đã chẳng phải liều mình cứu Ngu Tri Bạch. Dù sao, nếu có thể kéo dài mạng sống thì Ngu Tri Bạch chết đi, chẳng phải bà sẽ sống thêm được vài năm tốt đẹp nữa hay sao.
Sẽ không phải như bây giờ, không thể cử động, ăn uống khó khăn, nói năng chẳng rõ ràng. Nếu kéo dài mạng sống, bà cũng chẳng kéo dài để sống những ngày như thế này.
Sau khi Ngu Tri Bạch hoàn thành xong mọi việc, cậu ta rửa tay, lau khô.
Thưởng Nam thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, làm nổi bật làn da trắng lạnh lẽo của cậu. Cậu ta không sợ lạnh, đi tới đi lui trong nhà, chẳng coi Thưởng Nam là người ngoài.
Cuối cùng cậu ta cũng làm xong việc, sau khi dừng lại lại đi mở tủ giày, lấy ra một đôi dép.
"Thay giày đi."
Thưởng Nam nghĩ, vào nhà người khác mà đi lại lung tung thì đúng là phải thay giày, rồi cậu mang dép vào.
Ngu Tri Bạch giành trước một bước lấy đi đôi giày thể thao của Thưởng Nam, mang vào phòng tắm. Thưởng Nam chưa hiểu cậu ta định làm gì, nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Thưởng Nam lập tức đoán ra cậu ta đang làm gì, rồi đứng dậy từ dưới đất.
Trong phòng tắm, Ngu Tri Bạch đang quay lưng về phía cửa, ngồi xổm xuống chăm chú cọ rửa đôi giày thể thao của Thưởng Nam. Nước chảy qua đế giày, dòng nước đỏ bẩn chảy dọc theo mũi giày cuối cùng đọng lại ở lỗ thoát nước.
Nếu không biết đây chỉ là đang rửa giày, thì giống hệt như bên ngoài, Thưởng Nam ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ nghĩ rằng đây là đang làm sạch hiện trường vụ án.
"Thật ra, không sao đâu." Thưởng Nam không ngờ Ngu Tri Bạch lại để ý đến một đôi giày như vậy.
[14: Thứ cậu ta quan tâm không phải là giày, mà là cậu.]
Thưởng Nam ngồi xổm xuống cửa phòng tắm, trả lời lời của 14, "Sao cậu ta lại thế? Cảm giác con người cũng chưa chắc làm được nhiều như vậy."
[14: Con người thường suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như khi rửa một đôi giày, họ sẽ nghĩ sao mình lại phải rửa, sẽ nghĩ cậu không tự rửa được à? Họ còn sẽ chê bai cậu giẫm bẩn sàn nhà, thậm chí có thể nói là không may mắn, nhưng quái vật thì không nghĩ nhiều như vậy, tình yêu của quái vật tuyệt đối thuần khiết.]
Ngu Tri Bạch chỉ cọ sạch phần bề mặt của đôi giày, sau khi cọ xong, cậu ta đặt chúng dựa vào tường. Lúc đứng dậy quay người lại, Thưởng Nam thấy trên người đối phương toát lên một chút hơi thở của cuộc sống đời thường hiếm hoi mà chỉ con người mới có—chiếc bàn chải lông mềm trong tay, bọt trắng nổi trên miệng thoát nước, và những giọt nước đang nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
" Tôi đi nấu ăn đây, cậu muốn ăn gì?" Người giấy nói ra những lời càng thêm đời thường.
Thưởng Nam chống cằm suy nghĩ, "À... Tôi muốn ăn sườn cừu nướng, cậu biết làm không?"
Đôi mắt đen nhánh của Ngu Tri Bạch lộ ra một chút luống cuống: "Tôi không biết làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!