Cậu cứ ngồi như vậy cho đến rạng sáng, chờ đến khi Thưởng Tây Đông ra khỏi nhà, Thưởng Thu mới xách thùng cơm lên lầu. Trong túi áo cô còn có hai cái bánh bột ngô, bánh này là cho Thưởng Nam.
Ngoài bánh ra, Thưởng Thu còn moi ra một đống vàng từ trong túi.
Xoảng một tiếng, cô nhét hết vào trong cổ áo của Thưởng Nam. Những thỏi vàng lạnh băng áp vào da bụng khiến Thưởng Nam ngẩn người: "Ở đâu ra vậy?"
"Trộm đó, là của ông ngoại cho mẹ, để mẹ cho chúng ta, nhưng bị ba cất đi hết rồi. Chị đi trộm hết về, dù sao cũng sắp đi rồi," Thưởng Thu ngồi xổm trước lồng, thấy trên mặt Thưởng Nam không có thêm vết thương mới thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô chạy xuống lầu, xách lên hai tảng thịt. Hai tảng thịt đã hơi khô, trông không giống thịt lợn.
Long Hân vừa nhìn thấy đã lập tức ngồi bật dậy, rống lên một tiếng dài về phía Thưởng Thu, nó tưởng đó là thịt của Long Viễn.
Thưởng Thu giật nảy mình, cô ném thịt vào trong: "Tiểu Tiểu đã được chúng tôi chôn rồi, đây là thịt lợn. Ăn đi, ăn đi, ba tạm thời không phát hiện được đâu, đợi đến lúc ông ta phát hiện thì chúng ta đã chạy xa rồi."
Long Hân vươn dài cổ, lại gần ngửi ngửi, sau khi xác định không phải là thịt đồng loại, nó mới ngoạm một miếng rồi quăng về phía Long Ngọc.
Chẳng đủ cho chúng nó nhai hai cái đã nuốt chửng.
"Hết cách rồi, tôi không dám lấy thêm nữa, lấy nữa sẽ lộ mất."
Thưởng Thu xoa đầu Thưởng Nam: "Chị đã tìm thấy các đồng bạn của chúng nó rồi. Chết mất năm con, cộng thêm Tiểu Tiểu là sáu, bây giờ chỉ còn lại bốn con thôi. Ngoài Tiểu Tuyết và Tiểu Hắc ra, hai con còn lại bị nhốt trên gác mái nhà trưởng trấn."
Tổng cộng mười con, chết mất sáu…
Thưởng Nam có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hai con rồng phía sau mình đã thay đổi.
Bây giờ dân trong trấn đã phát hiện ra một loại súc vật khác, vừa có ngoại hình tương tự loài rồng, thân hình lại nhỏ hơn nhiều, tính tình cũng ôn hoà hơn. Rồng không thể thuần dưỡng được, dù thế nào cũng không thể thuần dưỡng, lúc nào cũng phải đề phòng nó làm người khác bị thương. Rồng không phải là loài vật thích hợp để nuôi nhốt.
Chỉ cần trông tương tự, có lẽ công dụng cũng không khác là bao.
Khi có lựa chọn tốt hơn, những con hắc long thực sự sẽ bị vứt bỏ. E rằng chẳng bao lâu nữa, bốn con còn lại cũng sẽ lần lượt bị giết thịt...
Buổi tối, Thưởng Tây Đông thả Thưởng Nam ra. Ông ta thấy Thưởng Nam vẫn bình an vô sự ở trong lồng thì còn buông một tiếng "hầy" đầy chế giễu, rồi đẩy Thưởng Nam một cái: "Mày sống chung với súc sinh quen rồi à?"
Thưởng Nam quay đầu đi.
"Uất ức à? Chút khổ này cũng không chịu được, đúng là được nuông chiều quen thói." Thưởng Tây Đông tát Thưởng Nam một cái không nặng không nhẹ, khiến cậu đập đầu vào khung cửa.
[14: Bình tĩnh, ký chủ, cậu không thể giết người.]
Thưởng Nam không nói gì, cậu quay về phòng, dốc hết vàng trong túi ra, dùng một cái túi vải lớn đựng lại, rồi thu dọn thêm vài bộ quần áo.
Cậu suy nghĩ một lát rồi lật người xuống giường.
Vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Thưởng Thu, cô thở hổn hển: "Chị đã nấu cơm tối cho ba rồi, chị có xin bà Vương một ít thảo dược, uống vào có thể ngủ rất lâu. Bà Vương nhất định sẽ không bán đứng chúng ta đâu. Đợi ba ngủ say, chúng ta sẽ đi."
"Em đi đâu vậy?" Thưởng Thu gọi Thưởng Nam lại.
Thưởng Nam chỉ ra sân: "Đem hết thịt cho chúng nó ăn, dù sao ba cũng không biết." Đợi đến khi ông ta ngủ say như chết rồi tỉnh lại, có phát hiện thì đã sao?
Thưởng Thu không ngăn cản Thưởng Nam, cậu vác một xâu thịt lên gác mái.
Long Hân lập tức bật dậy, cảnh giác nhìn Thưởng Nam.
"Đừng nhìn tôi như vậy. Ăn đi, ăn no rồi lên đường." Thưởng Nam nhét hết thịt vào trong. Vết bầm trên mặt cậu vẫn chưa tan, trên cổ còn có vết siết của Thưởng Tây Đông, ngay cả ngón tay và mu bàn tay cũng chi chít những mảng bầm tím.
Long Ngọc nhướng mí mắt nhìn Thưởng Nam một lúc, ăn vài miếng thịt, phần còn lại đều nhường cho Long Hân.
"Khi nào?" Long Ngọc hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!