Thưởng Nam thực sự rất buồn ngủ, trong tiếng mưa rơi, cậu càng dễ chìm vào giấc ngủ hơn.
Cậu nhìn khuôn mặt của Ngu Tri Bạch trở nên trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu. Màu trắng bệch và đỏ thẫm ấy là dáng vẻ thật nhất của cậu ta.
Thưởng Nam đã quen rồi, cậu nhìn một lúc rồi thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ không yên, sau một cơn mơ hỗn loạn thì cậu tỉnh lại, phát hiện Ngu Tri Bạch đang ngồi bên cạnh giường, mắt nhắm nghiền.
Kim truyền trên tay Thưởng Nam không biết đã bị tháo ra khi nào, trên đó dán miếng băng cầm máu.
Khoảng cách giữa cậu và Ngu Tri Bạch rất gần, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào khuôn mặt cậu ta.
Người giấy, cũng sẽ ngủ sao?
Thưởng Nam nhớ đến những gì Trương Cẩu đã nói, cậu đang nghĩ xem lúc nhỏ Ngu Tri Bạch trông như thế nào, trước khi trở thành người giấy, dáng vẻ cậu trông ra sao?
Ngu Tri Bạch hồi nhỏ hẳn là một cậu bé rất xinh trai, chắc chắn không ủ rũ xấu xa và giả bộ như bây giờ. Khi đó cậu ta vẫn còn là con người, biết đau, biết khóc, mọi cảm xúc và cảm giác cơ thể đều chân thật.
Cuộc sống của cậu ta luôn không tốt, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.
Thưởng Nam vươn tay, ngón tay chọc chọc mặt Ngu Tri Bạch.
Gần như ngay khi ngón tay Thưởng Nam vừa chạm vào, còn chưa kịp ấn xuống, mắt Ngu Tri Bạch đột ngột mở ra, cậu ta nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam, rất lâu sau mới lên tiếng, "Cậu đang làm gì?"
Giọng cậu ta đều đều, không có cảm xúc gì.
Thưởng Nam trở mình, đối diện với Ngu Tri Bạch, "Xem cậu thôi."
Sau khi nói xong, Thưởng Nam nhe răng cười.
Nhưng sau khi cười xong nhìn thấy vẻ mặt biến đổi của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam thầm hối hận, cảm thấy mình đã sai, không nên trêu chọc Ngu Tri Bạch.
Khóe miệng Ngu Tri Bạch nứt ra, độ cong kéo dài một cách đầy phóng đại, " Lúc trước cậu nói sẽ cân nhắc yêu đương với tôi, cậu nghĩ xong chưa?"
Đề tài nhảy quá nhanh, Thưởng Nam thiếu chút nữa không tiếp được.
Nhưng rõ ràng biểu cảm của Ngu Tri Bạch đang ám chỉ: Thưởng Nam tự chuốc lấy thôi.
"Chưa… chưa nghĩ xong." Thưởng Nam thu tay lại, kéo chăn lên, "Tôi còn cần thêm thời gian."
[14: Hiện giờ tâm trạng của cậu ta khá tốt. Dữ liệu của tôi cũng cho thấy trạng thái cảm xúc của cậu ta gần đây đã ổn định hơn rất nhiều. Tôi nghĩ, có lẽ là do sự chú ý của cậu ta đã chuyển từ người khác sang cậu, nên mới có tình huống như vậy.]
[14: Ít nhất bây giờ cậu ta biết rằng trên thế giới còn có những thứ tốt đẹp hơn hận thù và đau khổ.]
Thời gian Thưởng Nam nhắm mắt lại rất dài, nhưng vì là giả vờ nên không giống thật, hàng mi cứ run rẩy, cuối cùng cậu không chịu nổi liền cẩn thận mở mắt ra, ngay lập tức toàn thân cậu cứng đờ.
Khuôn mặt của người giấy sát ngay bên cạnh cậu. Ngu Tri Bạch không biết đứng dậy từ lúc nào, cúi xuống, mũi cậu ta gần như chạm vào mũi Thưởng Nam.
Thưởng Nam nhìn đôi mắt đen nhánh của đối phương, cảm giác giọng nói chuyện đều run rẩy, " Cậu làm gì đó?"
"Cậu mở mắt ra, tôi coi như cậu đã suy nghĩ kỹ rồi. "Ngu Tri Bạch nói.
"Cái gì?"
"Bây giờ tôi có thể hôn cậu không?"
"Nhưng... "Nửa câu sau của Thưởng Nam chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược trở lại, cậu trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt Ngu Tri Bạch gần kề.
Cảm giác trên môi lạnh buốt, mềm mại, nhưng không có bất kỳ kỹ thuật nào đáng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!