Chương 209: (Vô Đề)

Thưởng Nam giơ tay ra dấu OK, giọng khàn khàn nói: "Không vấn đề gì."

Miễn là có thể giao tiếp, miễn là bây giờ không giết mình là được rồi.

Cổ tay nam sinh có đeo một chiếc vòng cỏ nhỏ. Gương mặt anh quá đỗi tinh xảo, như một nhân vật bước ra từ truyện tranh, chỉ là khí chất lại lạnh lùng kiên quyết, sắc bén và lãnh đạm tựa một lưỡi dao thép.

"Cậu không tò mò về thân phận của tôi à?" Anh ngồi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn nơi đã giam giữ mình gần ba tháng nay, rồi nhìn xuống khoảng sàn cách đó không xa, nơi em trai anh, Long Viễn, đã chết.

Thưởng Nam cũng nhìn lên trần nhà: "Biết càng nhiều, chết càng sớm."

Thời gian lại chậm rãi trôi qua không biết bao lâu, Thưởng Nam nghe thấy tiếng bước chân bên tai. Cậu từ từ đảo mắt, nhìn về phía nam sinh không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào. Anh đứng đó từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lãnh đạm dừng trên gương mặt cậu: "Tôi là Long Ngọc, không phải Tiểu Hắc."

Anh ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay lau đi vệt máu trên nửa khuôn mặt của Thưởng Nam, dọc theo vành tai, lan xuống cả cổ...

Thưởng Nam không biết mình đã bị nhốt bao lâu, đến tối, trong hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.

Tiểu Tuyết lập tức bò dậy, cảnh giác nhìn về phía cầu thang.

Không hiểu sao, Thưởng Nam lại cảm thấy ở cùng chúng an toàn hơn. Chí ít Long Ngọc muốn giết thì đã giết thẳng tay rồi, chứ không ngược đãi cậu.

Là Thưởng Thu.

Thưởng Thu cầm đèn pin, mái tóc xõa tung, mắt hoe đỏ, tay còn xách một cái túi nilon.

Con rồng trong lồng không động đậy, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô chiếu đèn pin vào trong lồng, thấy Thưởng Nam thì mới hoàn toàn yên tâm. Cô chỉ sợ rằng thứ mình nhìn thấy chỉ là một đống hài cốt.

Cô đặt đèn pin xuống, mở cánh cửa nhỏ, chui nửa người vào kéo Thưởng Nam ra ngoài.

Nhìn vết thương của Thưởng Nam, Thưởng Thu bật khóc như mưa.

Cô vừa khóc vừa lau mặt và tay cho Thưởng Nam, bôi thuốc cho cậu, rồi nức nở lặp lại lời mà buổi sáng Thưởng Nam đã nói với mình: "Chúng ta trốn đi nhé, mang theo cả chúng nó nữa. Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, chúng ta không cần ba nữa."

Là con gái, Thưởng Thu ra đời sớm hơn, lúc đó Thưởng Tây Đông vừa mới có được cảm giác mới mẻ khi làm cha nên cũng đã đối xử tốt với cô được vài năm.

Làm con cái chính là như vậy, giống như con lừa với củ cà rốt treo trước mặt, chỉ cần một chút yêu thương thôi là họ có thể bỏ qua mọi lỗi lầm của cha mẹ.

Thưởng Nam mệt lả đi: "Đừng khóc."

"Chị đừng khóc," Cậu nói một cách khó nhọc.

Có lẽ do cơ thể quá suy yếu, những mảnh ký ức lại trồi lên lần thứ hai trong ngày.

Đó là cảnh cuối cùng trước khi Thưởng Thu chết. Thưởng Thu và cậu làm cùng một đơn vị, nhưng lại ở bộ phận nguy hiểm nhất. Chị ấy chết dưới sự tấn công của châu chấu, những con châu chấu to bằng con người, chiếc chân có răng cưa của nó đã cắt đứt cổ họng của chị. Mắt chị trợn trừng, lúc đó lại ngược lại, là Thưởng Thu bảo mình đừng khóc.

Cha mẹ già đi rồi chết trong một đêm, Thưởng Thu và Kỳ Lệnh trở thành những người thân cuối cùng. Kỳ Lệnh bỏ trốn, Thưởng Thu chết dưới lưỡi hái của lũ châu chấu. Giữa các phe phái quyền lực tranh giành, cậu đã thấy quá nhiều sự giãy giụa và đau đớn trước khi chết của những sinh vật biến dị.

Cậu cảm nhận được con người thật của mình, mệt mỏi trở về nhà sau giờ làm ở đơn vị, Kỳ Lệnh không có ở đó, căn nhà trống không.

Bóng lưng gầy gò của chàng trai đổ xuống một vệt dài mảnh khảnh dưới ánh đèn trong bếp, dường như có thể gãy làm đôi bất cứ lúc nào. Vẻ mặt cậu vô cảm lấy vài lát bánh mì sandwich từ trong tủ lạnh ra, ăn cùng với nước lọc lạnh.

Ăn xong cậu tắt đèn, đổ gục xuống sofa, mặc cho bóng tối vô biên cuộn trào ập đến.

Thưởng Nam hít một hơi thật sâu, gương mặt Thưởng Thu trong ký ức và Thưởng Thu trước mắt chồng lên nhau, cậu khóc còn dữ dội hơn cả Thưởng Thu: "Chị ơi, chị, em nhớ chị lắm, em sợ lắm, chỉ có một mình em…"

14 quay lại xem xét các thế giới trước đó, Thưởng Nam chưa bao giờ khóc dữ dội đến thế. Thưởng Thu là chị gái ruột của cậu, và thế giới này cũng xuất hiện một người chị trùng tên trùng họ, thật khó để không nghi ngờ liệu có mối liên hệ nào đó giữa hai người chị này không.

Trong sự lương thiện và dịu dàng của Thưởng Nam luôn có một sự lý trí nhất định, và sự lý trí đó đôi khi cũng có thể là sự lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên cậu khóc dữ dội đến vậy, như một đứa trẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!