__
Thưởng Thu kéo Thưởng Nam đi, Thưởng Nam lảo đảo theo sau Thưởng Thu:"Em có tiền."
"Cái gì?"
Thưởng Nam nắm lấy cổ tay Thưởng Thu, nhỏ giọng khẩn cầu:"Dùng tiền của chúng ta, mua một ít thịt lợn về, chúng ta chôn cất Tiểu Tiểu đi, dù sao cũng đã nuôi lâu như vậy rồi…"
"Mày nói cái gì đấy? Mày muốn chết à?" Thưởng Thu vung tay tát Thưởng Nam một cái, rất nhẹ, nhưng cũng đủ thấy cô thực sự đã tức giận. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau cô đã lấy lại tinh thần: "Có lẽ ba thật sự không nhận ra đâu, ông ta… chưa từng ăn thịt tươi!" Thưởng Thu vui vẻ cười lên.
Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên mặt Thưởng Thu. Cậu biết, cậu và Thưởng Thu là đồng minh. Cửa sổ là do chị ấy lén mở, còn việc Tiểu Tiểu trốn thoát là do cậu cố ý buông lỏng tay.
Thưởng Tây Đông hối thúc vài tiếng dưới nhà, ngày nào ông ta cũng đi chơi bài hoặc đấu vật ở sân đấu:"Khi tao về mà không thấy cơm sáng, xem tao trừng trị hai đứa mày thế nào."
Thưởng Nam bám vào khung cửa: "Biết rồi ạ, lát nữa chị sẽ làm cơm sáng."
Hai chị em lục lọi trong phòng, gom hết tiền tiết kiệm. Tiền tệ ở đây cũng là tiền giấy màu nâu nhạt, mỏng dính, mỗi tờ tính hai mươi tệ. Họ có tổng cộng tám tờ cùng với một ít tiền lẻ, đều là tiền tích cóp được từ việc nhặt rác, bán rác hoặc làm thuê vặt.
Về lý do tại sao phải tiết kiệm, cũng chỉ là để có thể ăn no và có quần áo mặc, chỉ vậy thôi.
Giờ tiêu hết số tiền này, nhiều nhất cũng chỉ là một năm không có bánh quy để ăn.
Tiền hết rồi thì kiếm lại được.
Thưởng Thu nhét tiền vào túi Thưởng Nam: "Đến nhà bà Vương mà mua, bà ấy sẽ không nói với ba đâu."
Thưởng Nam nhìn Thưởng Thu:"Thế còn Tiểu Tiểu…"
"Chị sẽ nói là da bị chị vứt đi vì nó rách nát hết rồi, còn cái đầu thì chị nói có mùi tanh hôi, không ăn được. Dù sao ba cũng chưa từng ăn nó bao giờ." Thưởng Thu nói một cách bất cần: "Chị đi mang xác Tiểu Tiểu xuống chôn trước. Hai chị em mình làm nhanh gọn, cố gắng xử lý xong trước khi ba về."
Thưởng Nam đút túi tiền, chạy về hướng ngược lại với Thưởng Tây Đông, ở đó có một khu chợ tấp nập.
Có lẽ hôm nay là một ngày tốt lành, đường phố rất đông người. Không có nhiều người ăn mặc rách rưới, nhưng vì Thưởng Nam nhỏ bé nên cũng không quá gây chú ý.
Cậu đứng trước quầy thịt lợn, chọn vài miếng. Tiền vừa đủ, tiêu không còn một xu.
Kéo mấy chục cân thịt về không hề đơn giản. Cậu gần như dùng hết sức bình sinh, vừa kéo vừa vác, mệt đến mức thở hồng hộc.
"Ây da, nhà mày còn được ăn thịt cơ à?" Một hòn đá ném vào sau gáy Thưởng Nam. Cậu sờ đầu, quay lại, thấy hơn chục cậu con trai cao lớn đang đứng sau mình.
Chắc là bạn cùng trang lứa, nhưng người ta phát triển tốt, cao to vạm vỡ.
Thưởng Nam nhíu mày: "Liên quan gì đến tụi mày?"
"Không liên quan đến bọn tao, bọn tao chỉ chúc mừng thôi. Chúc mừng thằng ăn mày cũng có ngày được ăn thịt!" Chúng ôm nhau hò reo, không ngừng xoay vòng.
"…" Thưởng Nam lười để ý đến chúng, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
May mắn thay đám nhóc con này chỉ đến châm chọc vài câu, không dây dưa mãi, nếu không mà để Thưởng Tây Đông biết được thì không thể cứu vãn nổi.
Thưởng Nam về nhà đặc biệt cẩn thận, cậu đi cửa sau. Bị Thưởng Thu vỗ vai một cái, cậu sợ đến hồn bay phách lạc.
"Nhanh lên, hai chị em mình thái thịt rồi treo lên, cắt thành từng miếng từng miếng, chắc chắn ba không nhận ra đâu." Lưng váy Thưởng Thu đã ướt đẫm mồ hôi. Bên tường có một chiếc xẻng sắt dính đầy bùn đất.
Thưởng Nam giúp Thưởng Thu xâu từng miếng thịt lợn vào dây, buộc chặt. Nhìn động tác nhanh nhẹn của chị, Thưởng Nam cụp mắt xuống: "Chị à, chị chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái trấn này sao?"
"Hả?" Thưởng Thu nhất thời không phản ứng kịp với câu hỏi đột ngột của Thưởng Nam. Khi hiểu ra, cô bất lực nói:"Thời thế loạn lạc quá, mấy cái trấn bên cạnh ngày nào cũng đánh nhau, giết chóc, chẳng ai quản."
"Thế còn đi thành phố?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!