Chương 206: Ác long gầm thét

Thưởng Nam chân thấp chân cao đi theo sau một cô gái tết tóc bím dài. Cô gái cao hơn cậu, mặc một chiếc váy liền màu trắng, chiếc váy đã rất cũ, còn có mấy miếng vá.

Cậu cúi đầu nhìn lại mình, cũng chẳng khá hơn là bao, đầu gối quần thậm chí còn bị rách, chắc là chưa kịp vá lại.

Cô gái tên là Thưởng Thu, trong ký ức mà Thưởng Nam nhận được, cô có cùng tên với người chị ở thế giới ban đầu của cậu. Ở thế giới này, Thưởng Thu cũng là chị của cậu, lớn hơn cậu năm tuổi, cao hơn cậu hẳn một cái đầu.

Cả hai đều gầy trơ xương, trông như hai cây sào.

Hai bên con đường lầy lội là những dãy nhà san sát, nhà cửa được xây đen kịt, bầu trời cũng đen kịt một màu, khiến lòng người không khỏi cảm thấy nặng nề.

Trên cột điện có mấy con quạ đang đậu, thỉnh thoảng lại cất lên một tiếng kêu chói tai, khàn khàn.

"Gàooo————" một tiếng gào thét thảm thiết vang lên từ phía sau, dường như vọng lại từ một nơi rất xa, nhưng lại trực tiếp xé toạc không khí tĩnh lặng, mấy con quạ trên đầu vỗ cánh bay đi.

Thưởng Nam tê dại cả da đầu, ngoái nhìn lại phía sau, cậu không biết đây là một thế giới như thế nào.

Chắc là thời hiện đại, nhưng nơi này nhất định rất nghèo đói.

"Đừng nhìn," Cô gái đi phía trước quay đầu lại nhìn Thưởng Nam, thấy đôi mắt to ngây dại của em trai, cô nghĩ một lát rồi lấy một miếng bánh quy trong giỏ nhét vào miệng cậu: "Ăn đi, ăn rồi thì đừng nhìn nữa."

Sợ Thưởng Thu càng đi càng xa, Thưởng Nam cầm bánh quy đuổi theo, cậu đoán mình bây giờ nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi, phải rất cố gắng mới theo kịp Thưởng Thu:"Chị ơi, vừa rồi là tiếng gì kêu vậy ạ?"

"Tiếng rồng đấy, cái này mà cũng phải hỏi, ngốc à?" Thưởng Thu tỏ vẻ ghét bỏ, bước đi càng lúc càng nhanh:"Nhanh lên nhanh lên, về muộn là bị ăn đòn đấy."

Thưởng Nam sững sờ, sao thế giới này cũng bị ăn đòn vậy?

Cậu chạy lon ton theo sau Thưởng Thu, trong đầu dần dần hiện ra những ký ức về thế giới này.

Có chút khác biệt so với phỏng đoán của cậu, thị trấn này không hề nghèo, chỉ có nhà cậu nghèo mà thôi. Thị trấn có vài nghìn dân, họ thường sống bằng nghề chăn nuôi. Hoạt động giải trí duy nhất là cuộc thi đấu vật được tổ chức nửa tháng một lần ở khu chợ, người đoạt giải có thể nhận được vàng làm phần thưởng, trong trấn có rất nhiều người giàu, họ thích nhất là xem đấu vật và sẵn lòng bỏ ra rất nhiều tiền để làm giải thưởng, khuyến khích mọi người hăng hái tham gia.

Thế nhưng, nhiều người không giỏi đấu vật, cũng không có sức mạnh lớn như vậy.

Thế là họ nghe nói, máu của hắc long có thể khiến người ta khỏe như trâu, thịt của hắc long có thể chữa được bách bệnh. Giờ đây, nhiều gia đình trong trấn đều nuôi hắc long, khi cần sẽ giết thịt.

Mẹ kiếp, rồng mà cũng nuôi để giết thịt được sao?

Thưởng Nam không kìm được vẻ mặt kinh ngạc, trong đầu cậu suy nghĩ quá nhiều chuyện, không để ý dưới chân, bị vấp một cái, ngã thẳng vào một vũng bùn lớn.

[14: ......]

Bùn trong miệng có mùi tanh, Thưởng Nam dùng cả tay chân để bò dậy, nhưng dường như cậu chẳng cần phải dùng sức nhiều, một tay Thưởng Thu đã lôi cậu ra khỏi vũng bùn, không biết vơ ở đâu ra một nắm cỏ khô rồi điên cuồng chà lên quần áo cậu:"Mày muốn chết à? Hôm nay tâm trạng ba vốn đã không tốt, lại còn uống rượu, mày về nhà trong bộ dạng này, ông ấy chắc chắn sẽ đánh mày!"

"Tự mình cũng chà đi chứ, ngu chết đi được." Thưởng Thu tỏ vẻ mất kiên nhẫn và ghét bỏ, nhưng Thưởng Nam nghe thấy giọng cô đang run lên.

Dù trời đã tối, nhưng Thưởng Nam vẫn thấy trên mặt Thưởng Thu có một vết bầm tím còn mới, cậu im lặng không nói gì, ôm một nắm cỏ khô học theo Thưởng Thu ra sức chùi vết bùn trên quần áo.

Trong lúc đang chùi, Thưởng Thu ngẩng đầu nhìn trời, giật phắt nắm cỏ khô trong tay Thưởng Nam rồi kéo cậu đi:"Đi thôi, đi thôi."

Hai chị em ra ngoài là để mua rượu cho ba. Nhà họ ở trong một căn nhà nhỏ ba tầng trên sườn đồi cách xa trung tâm thị trấn, xung quanh đều có hàng xóm, giờ này nhà nào nhà nấy cũng đã lên đèn, về cơ bản cũng đã ăn cơm xong.

Leo dốc là một việc rất tốn sức, Thưởng Nam thở hồng hộc, con đường chưa được sửa sang, ổ gà ổ voi, lồi lõm không bằng phẳng. Trên đường thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua những đàn chó hoang, chúng thèm thuồng nhìn cái giỏ trong tay Thưởng Thu, đôi mắt xanh lục lóe lên trong bóng tối, đặc biệt đáng sợ.

Thưởng Thu nắm chặt lấy Thưởng Nam:"Đồ ngốc, đi nhanh lên."

Thưởng Nam gần như bị cô kéo đi, cậu cũng không muốn làm vướng chân, nhưng cậu vừa mệt vừa đói, cả người dường như đang ở trong trạng thái vô cùng yếu ớt, hai chân như đeo chì.

[14: Cậu gần như chưa bao giờ được ăn no, còn thỉnh thoảng bị ăn đòn, đương nhiên là yếu rồi.]

Cuối cùng cũng về đến nhà, Thưởng Thu kéo Thưởng Nam đến bên bể nước rửa tay rửa mặt qua loa, còn thay đôi giày đầy bùn đất bằng một đôi dép lê cũng rách nát không kém.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!