Thưởng Nam nghe thấy tiếng tim đập của mình nặng như giọt mưa rơi xuống vũng nước, gấp gáp như nhau.
Cậu đưa chiếc ô cho Ngu Tri Bạch cầm, Ngu Tri Bạch khẽ nghiêng ô về phía Thưởng Nam. Bàn tay Thưởng Nam lúng túng tìm kiếm trên mặt đất đầy bùn lầy.
Những chiếc lá mục nát thối rữa, sỏi cứng, và nước bùn trơn trượt luồn qua kẽ tay.
Chạm được rồi!
Thưởng Nam vốn tưởng rằng ánh mắt của quái vật có lẽ sẽ khác với ánh mắt của nhân loại, nhưng khi cầm lấy con ngươi của Ngu Tri Bạch trong tay, cậu cảm nhận được chút đàn hồi, như một viên thuốc nhỏ. Cậu vô thức khẳng định đó là một con mắt.
"Bẩn rồi, để… để tôi rửa giúp cậu nhé." Thưởng Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh lúc nhặt lấy con ngươi.
Nói xong, cậu lấy bình nước từ trong cặp ra, động tác vặn nắp có hơi rối loạn. Tim cậu đập như sấm, miệng khô lưỡi khô, má thì nóng ran.
"Rào"
Tay Thưởng Nam run lên, bình nước không vững, cả bình nước đổ ra ngoài.
Con ngươi trơn tuột, cậu suýt chút nữa không giữ được.
Thưởng Nam đưa con ngươi cho Ngu Tri Bạch: "Được rồi."
Ngu Tri Bạch xem thường, đuôi lông mày cũng không thèm nhúc nhích mà chỉ cong khóe miệng, cậu ta giơ tay lấy con ngươi từ lòng bàn tay Thưởng Nam, đây là nụ cười đầu tiên của đối phương với Thưởng Nam hôm nay.
Trong ký ức của Thưởng Nam thì đây cũng là lần đầu tiên từ khi họ quen biết, Ngu Tri Bạch cười với cậu.
Thưởng Nam tò mò không biết Ngu Tri Bạch sẽ làm gì với con ngươi này.
Chỉ thấy Ngu Tri Bạch cầm lấy con ngươi đã được rửa sạch, ngắm nghía vài giây, sau đó thô bạo nhét con ngươi còn ướt vào hốc mắt bên trái.
Sau khi đơn giản thô bạo nhét nó vào, cậu ta ngẩng lên, đôi mắt trợn trắng.
Đôi mắt của cậu ta một bên toàn trắng, một bên toàn đen nhìn chằm chằm Thưởng Nam đỡ đẫn.
Mặt của cậu ta bị bóng đen của chiếc ô che khuất một nửa. Cậu ta nghiêng đầu, "Cảm ơn cậu, Thưởng Nam."
"Không… không có gì." Thưởng Nam cảm thấy giọng mình lơ lửng giữa không trung, không biết đi đâu về đâu. Cậu chỉ biết đưa tay về phía Ngu Tri Bạch, "Cậu có thể trả ô cho tôi không? Tôi phải về nhà rồi."
Ngu Tri Bạch đưa cán ô tới tay Thưởng Nam, "Cậu không sợ à?"
Thưởng Nam cảm thấy không cần phải nói dối, "Có chút."
Ngu Tri Bạch hỏi: " Chút thôi ư?"
Thưởng Nam nhìn vẻ mặt của cậu ta, rất lo lắng đối phương sẽ lại móc mắt ra rồi nhét vào, liền vội vàng đáp: "Là rất, rất sợ."
"Được rồi," Ngu Tri Bạch phất tay, "Vậy đi đường chú ý an toàn, mai gặp."
Thưởng Nam xoay người, khẩn cấp rời đi.
Đi được một đoạn, cậu che ô bước nhanh như chạy, Ngu Tri Bạch bị cậu bỏ lại phía sau.
[14: Lúc cậu cầm mắt của quái vật, tôi đã biết được thân phận thật của cậu ta.]
Bước chân Thưởng Nam chậm lại, cậu thở hổn hển, "Thân phận thật sự của cậu ta là gì?"
"Một người giấy."
Thưởng Nam: "...?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!