Chương 18: (Vô Đề)

Lòng bàn tay cầm cuốn sổ phác họa của Thưởng Nam nóng rực, cậu lại bắt đầu không hiểu Ngu Tri Bạch, hoặc có lẽ cậu chưa từng hiểu đối phương. Cậu từng thấy Ngu Tri Bạch biến thành người giấy, cậu không tin lệ khí và u ám của Ngu Tri Bạch lại không bộc lộ qua hành vi của cậu ta.

Thưởng Nam đóng cuốn sổ lại trả về, "Tôi sẽ không làm chuyện này với cậu đâu."

Nụ cười của Ngu Tri Bạch càng lớn hơn: "Vì sao?"

"Nếu là bạn bè," Thưởng Nam xoa nhẹ mép bàn, không nhìn vào Ngu Tri Bạch nữa, cậu cúi đầu, "Thì không thể làm những chuyện này."

Khi cụp mắt xuống, lông mi Thưởng Nam có vẻ càng dài lại dày đặc. Ánh đèn trong phòng học tự học buổi tối quá sáng, khiến làn da của cậu trắng mịn như lớp màng sữa sạch sẽ mỏng manh sau khi được đun sôi. Dù người giấy có sáng tạo đến đâu, dù có thể tạo ra các khung xương hoàn hảo nhưng vẫn biết rằng không thể tạo ra được một vật phẩm đơn độc như Thưởng Nam.

Ngu Tri Bạch lộ vẻ mặt không mấy hiểu rõ, "Vậy có thể làm gì?"

Áp lực lên Thưởng Nam bên này.

Thưởng Nam cũng không hiểu lắm, cậu cảm thấy Ngu Tri Bạch cố ý, nhưng nhìn vào ánh mắt cậu ta thì có vẻ như thực sự không hiểu chút nào, hoàn toàn trong sáng nghĩ rằng mối quan hệ bạn bè có thể làm bất cứ điều gì mà cậu ta muốn.

Thưởng Nam im lặng rất lâu không trả lời, Ngu Tri Bạch thở dài, "Nam Nam, cậu có muốn yêu tôi không?"

Cậu muốn không?

Rốt cuộc là ai muốn đây?

Trong một khoảnh khắc, đầu óc của Thưởng Nam trở nên trống rỗng, không thể nghĩ được điều gì, cậu á khẩu không trả lời được, "Cậu, cậu nói gì?"

Ngu Tri Bạch cúi người lại gần, chóp mũi thân mật cọ cọ chóp mũi Thưởng Nam,"Trước đây cậu từng tỏ tình với tôi, nhưng tại bữa tiệc sinh nhật của Trương Hỗ, cậu nói cậu thích tôi như một người bạn, tôi không chắc chắn…"

Dưới lớp mí mắt mỏng manh của cậu ta không biết ẩn chứa bao nhiêu toan tính tâm cơ không ai biết, giọng nói nghe có chút nhẹ nhàng êm ái, "Cậu không ghét tôi, cậu vẫn thích tôi, đúng không?"

Đồng tử của Thưởng Nam giãn ra vì khiếp sợ, ngay cả những sợi lông tơ trên mặt cũng dựng lên vì nơm nớp lo sợ, khiến Ngu Tri Bạch cảm thấy rất thú vị, cậu ta cảm thấy mỗi phản ứng nhỏ của Thưởng Nam đều rất thú vị, rất đáng yêu.

Ngu Tri Bạch nhìn Thưởng Nam, "Trước đây cậu từng viết trong thư tình, nói rằng cậu sẽ luôn thích tôi, còn tính nữa không?"

"Không phải thích như một người bạn, mà là muốn làm những chuyện như thế này với tôi." Ngu Tri Bạch lại mở cuốn sổ phác họa, giơ bức tranh lên trước mặt Thưởng Nam, "Nam Nam, cậu có muốn yêu đương với tôi không?"

Cậu ta biết mọi thứ cũng phân biệt rất rõ ràng, cậu ta luôn dụ dỗ Thưởng Nam, từ lúc Thưởng Nam đi về phía cậu ta trên sân thượng, cậu ta đã không định buông tha cho Thưởng Nam.

"Cậu, cho tôi suy nghĩ một chút được không?" Thưởng Nam lùi lại phía sau, đúng lúc tan học, cậu chưa kịp thu dọn bài tập đã vội vàng túm lấy cặp sách lên cướp đường bỏ chạy.

Biểu tình người giấy chậm rãi trở nên hoang mang, lần này cậu ta thật sự không rõ.

[14: Tại sao không đồng ý cậu ta?]

"Cảm thấy nếu suy nghĩ kỹ rồi mới đồng ý thì sẽ chân thành hơn." Thưởng Nam vừa đi vừa cúi đầu cài chiếc cúc bên ngoài áo khuy sừng, tai và cổ cậu đều nóng bừng, tưởng chừng như hơi lạnh phả tới trước mặt đều bị nhiệt độ này hoà tan.

Thưởng Nam nghĩ, trong thế giới ban đầu, cậu thực sự đã có kinh nghiệm yêu đương, nhưng dựa vào biểu hiện bề ngoài của bản thân, có vẻ kinh nghiệm yêu đương không nhiều lắm.

[14: Nam Nam, tim cậu đập nhanh quá, cậu rất thích người giấy sao?]

"Tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu." Lúc này có rất đông người đang chờ thang máy, nhưng may mắn là Thưởng Nam chạy nhanh, cậu là người đầu tiên vào thang máy, sau khi cậu bước vào có thêm nhiều người nữa cũng vào thang máy, khiến Thưởng Nam cảm thấy chật chội  nóng bức, còn không bằng đi thang bộ.

[14: À, Nam Nam bây giờ cậu có tính là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi không?"

Thưởng Nam bị dồn vào một góc, " Mi nói thế nào thì là như thế ấy đi."

Dù không đáng yêu, nhưng cũng thật đáng thương.

Quái vật nhỏ đáng thương, Thưởng Nam sẽ không keo kiệt tình yêu với quái vật nhỏ đáng thương.Thưởng Nam đã có một giấc ngủ ngon vào buổi tối, nhưng vừa bước ra khỏi khu chung cư vào buổi sáng thì đã thấy Lỗ Dương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!