Bàn tay của Ngu Tri Bạch rất lạnh. Khi cậu ta giống như con người thì thân nhiệt không thấp như vậy mà chỉ hơi thấp một chút, cũng sẽ không lạnh như nhiệt độ của người sau khi chết hồi lâu.
Cậu ta vẫn chưa quên trả lời câu hỏi của Thưởng Nam—về cách cậu ta vào bằng cách nào.
"Đi vào qua khe cửa. " Cậu ta đáp.
Khe cửa?
Thưởng Nam ngẩn người.
Khe cửa chỉ rộng bấy nhiêu, đến ánh sáng còn khó mà lọt qua, vậy mà cậu ta chui qua được? Thưởng Nam vừa thấy khó tin đồng thời không rét mà run.
Cổ tay của cậu bị Ngu Tri Bạch nắm chặt trong tay, đối phương không có ý định buông ra. Nhưng tư thế này rất thử thách sức mạnh cốt lõi; khuỷu tay của Thưởng Nam phải đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể trên, cuối cùng cũng cảm thấy đau nhức, người ngã về phía trước, Ngu Tri Bạch liền đỡ lấy cậu.
Trong ánh mắt lờ mờ của đối phương, Thưởng Nam bất đắc dĩ nói: "Tôi không hy vọng cậu làm tổn thương bà ấy."
Ánh mắt Ngu Tri Bạch càng lúc càng tối: "Cậu thích bà ấy?"
Thưởng Nam cảm thấy đây chính là cố tình gây sự, nhưng ngại trạng thái không còn là người hiện tại của đối phương, nói lý cũng không nghe, trong mắt cậu ta chẳng còn luật pháp hay đạo đức, nên cậu cũng không chấp nhặt.
"Tôi không hy vọng cậu làm hại bất kỳ ai." Đó là lời thật lòng.
Ngu Tri Bạch nghe đáp án, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bất kỳ ai cũng quan trọng hơn tôi."
"……"
Bàn tay kia của Thưởng Nam đặt trên chăn lặng lẽ siết chặt nắm tay, cậu nhẫn nại, "Là cậu quan trọng hơn bất cứ ai."
Nếu người giấy cứ tiếp tục dây dưa không rõ, cố tình gây sự, càn quấy thì Thưởng Nam cần phải nổi giận.
Bắt cậu ta đuổi ra ngoài, chắn, lấp, bịt khe cửa.
Ngu Tri Bạch từ từ cong khóe môi, màu môi của cậu ta trông như được vẽ bằng sơn, đỏ tươi đậm đặc, nụ cười mang đến cảm giác quái dị và khó chịu vô cùng.
"Được thôi." Ngu Tri Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên chiếc cổ bị bóp bị thương của Thưởng Nam. Da Thưởng Nam rất trắng, không giống cậu ta cũng không giống những người xấu xí trong nhân loại, trắng mịn sạch sẽ nên khi lưu lại dấu vết sẽ càng rõ ràng hơn.
Lúc ấy Đại Lệ Lệ đã mất hết lý trí, bị oán khí điều khiển, sức mạnh căn bản không phải là thứ con người có thể lay chuyển. Bà vốn đã gầy, ngón tay không chút thịt của bà như sợi dây xích sắt siết chặt lấy cổ Thưởng Nam, không ngừng siết chặt để lại nửa vòng tím bầm có thể thấy rõ. Nếu ai đó vừa hay nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh hãi mà cho rằng Thưởng Nam đã gặp ác quỷ.
Ngu Tri Bạch vươn cánh tay ra, vuốt vào nơi đã quấn băng quanh cổ Thưởng Nam, "Nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ bẻ gãy cổ bà ta." Cậu ta nhẹ giọng nói.
Người giấy không phải con người, cậu ta chỉ biết đối xử tốt với Thưởng Nam theo phương thức của mình.
Ngày hôm sau hai người cùng đi học.
Trời vừa tờ mờ sáng, Thưởng Nam còn phải ăn sáng, taxi dừng lại ở một quán ăn sáng gần trường, vẫn là Ngu Tri Bạch dẫn Thưởng Nam đến.
Thưởng Nam nhìn thực đơn, oa một tiếng, "Cậu còn biết chọn đồ ăn ngon nữa à?"
Ngu Tri Bạch lắc đầu: "Bà ngoại thích ăn."
Bà Ngu đã lớn tuổi, không đi được mấy bước, trong nhà chỉ có một mình bà cần ăn. Nhưng cũng vì bà đã già nên không tiêu hóa được nhiều thứ, bà thích cháo và bánh bao cuộn hoa của quán này nên Ngu Tri Bạch thường xuyên mua cho bà.
Những chiếc lồng hấp cao hơn người, nắp vừa mở ra, làn hơi trắng nóng bỏng bốc lên làm khuôn mặt của ông chủ phía sau trở nên mơ hồ. Trong quán có cả học sinh trường cấp ba Xương Dục lẫn dân công sở, lồng bánh bao và bánh cuộn hoa nhanh chóng được bán hết.
Nhưng trong mắt Ngu Tri Bạch, những món này vẫn không ngon bằng giấy tiền hương nến đốt cho người chết.
Thưởng Nam trông có vẻ rất thích.
Cháo hoa và bánh bao hấp, còn có một đĩa dưa chua nhỏ, ngón tay xinh đẹp của Thưởng Nam cầm đũa dùng một lần, khi cắn bánh bao hấp sẽ lộ ra hàm răng chỉnh tề, nhìn thấy đầu lưỡi hơi nhếch lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!