Thưởng Nam đau đến mức môi run lên, mất cả cảm giác. Cậu nhìn người giấy hai mắt đen láy biểu cảm thẳng thắn thành khẩn trước mắt, nhất thời không biết có nên nhắc nhở đối phương rằng, ưa thích giữa bạn bè với nhau thì không thể làm những việc như thế này.
Sự im lặng nấn ná giữa hai người, Ngu Tri Bạch nhẹ giọng hỏi: "Cậu giận à?"
Thưởng Nam lắc đầu rút khăn giấy từ trong túi ra, lau đi vết máu trên miệng. Ánh mắt của Ngu Tri Bạch di chuyển theo từng động tác của Thưởng Nam. Thưởng Nam ngước mắt liếc xéo Ngu Tri Bạch, "Cậu thật sự không hiểu ư?"
Một người giấy đã sống trong xã hội loài người mười năm, thành tích luôn đứng đầu lớp, được lòng tất cả giáo viên bộ môn, làm sao có thể như một tờ giấy trắng không biết gì được chứ?
Ngu Tri Bạch đang định mở miệng trả lời, thì Trương Hỗ không biết đã xuất hiện ở cửa sau từ lúc nào, có lẽ hắn không thấy được những gì vừa xảy ra giữa hai người. Trương Hỗ giơ con dao cắt bánh ngọt lên: "Lại đây, cắt bánh nào, bánh có quả anh đào đấy!"
Sau khi Trương Hỗ rời đi, Thưởng Nam ngồi xổm xuống dùng khăn giấy cẩn thận lau vết nước trái cây trên ống quần của Ngu Tri Bạch. Cậu bỏ qua chủ đề trước đó, nói: "Ngu Tri Bạch, dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, cậu phải nhìn về phía trước."
Ngu Tri Bạch rũ mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn và mềm mại của Thưởng Nam, không kìm được l**m môi, "Tôi không."
"Gì cơ?"
"Không có gì."
Thưởng Nam ngẩng đầu, ánh mắt Ngu Tri Bạch đen kịt khát khao.
Không biết mới là có quỷ ấy, Thưởng Nam nghĩ.
Quay lại phòng khách, trên chiếc bàn dài có đặt một chiếc bánh anh đào bốn tầng, sốt quả đỏ tươi từ trên cùng đổ xuống, lập tức chảy tràn khắp chiếc bánh. Sốt hoa quả đỏ tươi đậm đặc, hương vị tươi ngọt của hoa quả lan tỏa khắp phòng khách.
Ánh mắt Ngu Tri Bạch thay đổi, cậu ta cụp mí mắt không muốn phá hỏng niềm vui của Thưởng Nam vào lúc này.
Thưởng Nam thấy sắc mặt Ngu Tri Bạch càng ngày càng ảm đạm, vòng qua phía sau Trương Hỗ vỗ vỗ hắn, "Trong nhà còn có việc, tôi và Ngu Tri Bạch đi trước, bánh ngọt chúng tôi không ăn nữa."
Trương Hỗ chỉ thất vọng trong giây lát, nhưng ngay sau đó nghĩ lại, hôm nay là sinh nhật hắn, Thưởng Nam không chỉ đến dự mà còn chuẩn bị quà, Trương Hỗ đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi. Cho nên khi nghe Thưởng Nam nói phải đi bây giờ, hắn vội vàng nhờ cô giúp việc trong nhà tiễn họ ra ngoài, sợ làm mất thời gian của Thưởng Nam.
Sau khi chào tạm biệt cô giúp việc nhà Trương Hỗ, hai người đi bộ trên đường.
Vết thương trên miệng của Thưởng Nam vẫn hơi đau nhói. Dù Ngu Tri Bạch không biết nặng nhẹ nhưng cú cắn vừa rồi của cậu ta khá mạnh, Thưởng Nam cũng không muốn tiếp tục rối rắm vấn đề rằng Ngu Tri Bạch có hiểu khái niệm giữ khoảng cách hay không, cậu sợ rằng điều đó có thể dẫn đến những liên lụy lớn hơn, nhiều hơn là kết quả mà cậu không thể chịu đựng được.
[14: Nhưng mà, quái vật đã yêu cậu rồi.]
Thưởng Nam: " Cậu ta không nói, tôi không biết, không tính."
[14: Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ nói thôi, có lẽ cũng không tệ như cậu nghĩ đâu.]
Nhà của Thưởng Nam cách khu biệt thự của nhà Trương Hỗ chưa đến hai mươi phút đi bộ. Ngu Tri Bạch nghĩ một lúc rồi dừng bước, "Cậu về nhà đi."
Thưởng Nam chào tạm biệt Ngu Tri Bạch, cậu ta nhìn Thưởng Nam một lúc rồi mới quay người rời đi.
Trong màn đêm dày đặc, Thưởng Nam nhìn theo bóng lưng Ngu Tri Bạch ngày càng xa, hỏi 14: "Tại sao chỉ số hắc hóa của cậu ta đột nhiên tăng lên?"
[14: Vì vụ tai nạn xe mười năm trước, cậu ta rất ghét chất lỏng màu đỏ.]
[14: Đừng lo lắng, giá trị hắc hóa chỉ là một dữ liệu khách quan của chúng ta, điều này không thể nói khi chỉ số hắc hóa đạt mức tối đa thì cậu ta sẽ mất kiểm soát. Điều này chỉ đại diện cho mức độ không khoẻ mạnh trong tâm lý của cậu ta thôi. Thực tế, trạng thái tâm lý của hầu hết con người cũng không tính là khỏe mạnh.]
[14: Nhưng hành động vừa rồi của cậu ta đã giúp tôi thu thập thêm một ít thông tin — không biết cậu có còn nhớ cậu học sinh tên là Trương Cẩu mà cậu gặp lần đầu tiên không?]
Thưởng Nam tiếp tục đi về nhà, "Nhớ, sao vậy?"
[14: Sau này cậu hỏi tôi liệu có khi nào thế giới này chỉ có một người giấy hay không, tôi đã trả lời là có, và rất chắc chắn. Nếu bây giờ cậu hỏi lại, tôi vẫn sẽ trả lời như vậy. Bởi vì dù Trương Cẩu không phải là người giấy, nhưng cậu ta là một con rối giấy, một vật chứa sự oán niệm của người giấy do bà Ngu làm ra. Suy nghĩ và hành vi của cậu ta đều xuất phát từ Ngu Tri Bạch, trên người cậu ta chỉ có oán niệm và thù hận, vả lại tất cả đều đến từ Ngu Tri Bạch.
Nếu không có vật chứa này, thì với cú cắn vừa rồi của Ngu Tri Bạch, chưa biết chừng cậu đã bị cắn mất một mảng môi rồi.]
"..." Thưởng Nam bỏ tay vào túi, nghe tiếng đế giày giẫm xuống mặt đường nhựa, "Vậy tại sao Trương Cẩu lại thích tôi? Còn ăn cắp áo khoác của tôi nữa? Là Ngu Tri Bạch chỉ thị sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!