Chương 12: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngón tay của Ngu Tri Bạch khuấy một vòng trong khoang miệng của Thưởng Nam rồi mới rút ra. Trên da có một lớp chất sáng lấp lánh phủ lên, cậu ta cẩn thận quan sát một lúc rồi dùng khăn giấy lau đi. Tay cầm cục giấy cúi đầu nhìn trái nhìn phải như có vẻ tiếc nuối, giơ tờ giấy kia nhét vào trong miệng.

Thưởng Nam ở rất gần cậu ta, có thể nhìn rõ động tác nhai nuốt của đối phương, ngửi thấy cả mùi bột giấy cùng hương mực nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí. Cho đến khi sắc mặt của Ngu Tri Bạch trở lại sắc thái bình thường của con người, đôi môi đỏ như máu cũng dần nhạt đi, trở nên hồng phớt, ôn hoà và kín đáo hơn.

Môi Thưởng Nam còn hơi hơi nhếch lên, qua nửa ngày cậu mới không tin nổi mà nói: " Cậu không sợ tôi sẽ tiết lộ chuyện của cậu ra ngoài sao?"

Ngay từ lúc đầu Ngu Tri Bạch còn định dùng người giấy nhỏ để xóa ký ức của mình, nhưng bây giờ thì sao? Cứ như vậy mà không sợ gì cả ư?

Ngu Tri Bạch ấn một mảnh giấy đã cắt sẵn trên bàn vào vết thương trên cổ, vết thương bị cậu ta tách ra từ từ khép lại, cuối cùng chỉ còn lại một đường máu rất nhỏ.

Thưởng Nam không nhớ gì về thế giới trước kia của mình, cũng không biết liệu ở thế giới nguyên bản của cậu có những sự việc linh dị phi nhân loại như thế này hay không.

Dựa theo trình độ khiếp sợ hiện tại của cậu, bất kể là có hay không, chắc chắn cậu chưa từng thấy chuyện này bao giờ.

Ngu Tri Bạch xử lý vết thương xong, mới chậm rãi trả lời vấn đề của Thưởng Nam: "Cậu cũng có thể biến thành người giấy."

"Cái gì?"

Trong ánh sáng lờ mờ, hàm dưới của Ngu Tri Bạch mượt mà, ngũ quan toát ra vẻ vô hại ôn nhuận và kín đáo. Cậu ta vươn tay nắm lấy tay Thưởng Nam đang đặt trên đầu gối, mỉm cười thân thiện, " Tôi có thể biến cậu thành một người giấy giống tôi, chỉ có điều bà ngoại bây giờ không còn làm người giấy nữa. Tay nghề của bà tốt hơn, có thể làm cậu trông đẹp hơn."

Ngu Tri Bạch dùng giọng điệu thân thiết miêu tả suy nghĩ của mình cho Thưởng Nam, hoàn toàn không bộc lộ sự lo lắng về việc bí mật sẽ bị bại lộ ra ngoài. Cậu ta có rất nhiều người giấy và búp bê giấy, dù Thưởng Nam làm gì hay nói gì, cậu ta đều biết hết.

Thưởng Nam rũ mắt xuống, "Tôi sẽ không nói ra ngoài đâu." Quái vật không chỉ nguy hiểm đối với thế giới này, mà đối với người đang tiếp cận quái vật như Thưởng Nam thì còn nguy hiểm hơn nhiều.

Bên ngoài, Ngu Tiểu Vũ đang ghé tai vào cửa nghe lén, nghe thấy trong phòng có động tĩnh sắp đi ra, cô lại rón rén quay lại vị trí ban đầu đứng đợi.

Bên cạnh cô là một thứ không thể thấy cũng không thể mở miệng nói chuyện, nhưng có thể nghe thấy.

Có thể nghe thấy là đủ rồi, Ngu Tiểu Vũ có thể nói cho nó nghe.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Bạch thích một người như vậy."

"Cậu xem, mắt tôi là do anh ấy điểm một cách tùy ý, hai tay lớn nhỏ cũng không giống nhau nhau… Ừm... nhưng cậu thảm hơn một chút, đã một năm rồi mà vẫn như vậy. Có lẽ anh ấy đã quên cậu rồi, bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có con người xinh đẹp đó thôi."

Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch cùng bước ra khỏi phòng, ánh nắng chiếu vào phòng khách, chiếu lên mặt Thưởng Nam một lớp sáng vàng rực rỡ. Dưới ánh mặt trời, làn da lộ ra của cậu gần như trong suốt, mái tóc đen mềm mại, đôi môi ẩm ướt sắc đào nhạt, cả người toát lên vẻ dịu dàng lại khéo léo.

Con ngươi của Ngu Tiểu Vũ không kìm được mà chuyển hướng về phía Thưởng Nam.

"Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trường đây," Thưởng Nam vừa đi về phía cửa vừa nói, "Về trường rồi tôi sẽ xin phép nghỉ cho cậu với cô Trương. Cậu bị thương, không nghỉ ngơi... người ta sẽ nghi ngờ đấy."

Ngu Tri Bạch đứng phía sau Thưởng Nam, lưng đầy ánh sáng, khuôn mặt và thân hình đều bị nhấn chìm trong bóng tối.

Thưởng Nam vặn tay nắm cửa, cơn gió lạnh từ hành lang thổi vào, những bức tường cũ kỹ loang lổ khắp nơi. Cậu quay đầu nhìn lại phòng khách nhỏ hẹp chật chội nhưng gọn gàng, vài viên gạch lát sàn đã nứt, chiếc ghế sofa bằng vải cũ, chiếc tivi phủ lớp vải chống bụi, và một bức ảnh đen trắng của một người phụ nữ đặt trên chiếc bàn vuông tối màu.

"Đó là ai?" Thưởng Nam hỏi.

Người phụ nữ tóc dài, một nửa buộc sau đầu, một nửa nhu thuận xõa trên vai, cười dịu dàng, trông có nét giống với Ngu Tri Bạch.

Là người phụ nữ mặc váy đỏ đã nhặt người giấy trong đường hầm Hồng Thạch.

"Là mẹ tôi, Ngu Xá." Ngu Tri Bạch liếc nhìn về phía bàn thờ.

Trên bàn bày trái cây, có thể thấy là còn tươi, trong lư hương cắm vài que hương nhưng không được đốt, chỉ c*m v** lư hương mà thôi.

[14: Ngu Xá không chịu đi, hương không cháy, Ngu Tri Bạch không buông.]

"Cô ấy thật đẹp." Thưởng Nam chân thành khen ngợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!