Thưởng Nam biết rõ điều đó có nghĩa là gì.
Mọi thứ xung quanh đang bị phá hủy và xé toạc, cậu đứng trong một khu vực áp suất thấp trông có vẻ an toàn, lặng nhìn thảm họa đang và sắp xảy ra.
"Đó là bạn học của con à?" Đại Lệ Lệ không biết đã xuất hiện sau lưng Thưởng Nam từ lúc nào, giọng nói bình thản, khác hẳn với dáng vẻ điên cuồng trong phòng.
Thưởng Nam còn chưa kịp ngăn cản hai người, đã nghe Ngu Tri Bạch chào hỏi Đại Lệ Lệ, "Chào cô, cháu là bạn của Thưởng Nam, Ngu Tri Bạch."
Thưởng Nam rõ ràng nghe thấy hơi thở của Đại Lệ Lệ phía sau lưng có một thoáng tăng thêm.
"Mẹ, con đi học đây." Thưởng Nam vừa nắm lấy cặp sách vừa nắm cổ tay Ngu Tri Bạch đi ra ngoài, cửa vẫn còn mở.
Cô giúp việc vội vàng chạy tới, vịn lấy cánh cửa rồi gọi với theo bóng lưng hai người: "Không ăn sáng à?"
"Không ăn đâu!" Thưởng Nam không quay đầu lại, đẩy Ngu Tri Bạch lên xe, rồi cũng theo lên xe, ngồi vào vị trí gần cửa sổ, đặt cặp sách lên đùi, vô thức quay đầu nhìn lại vào trong nhà.
Đại Lệ Lệ mặc áo ngủ mỏng manh đứng ở cửa, ánh mắt tràn đầy oán hận.
[14: Bà ấy cả hận lây sang cậu nữa.]
Thưởng Nam không đáp lại 14, chân mày dần cau lại vì cơ thể không thoải mái. Cậu ôm bụng cúi người, trán áp sát lên đầu gối, cơn co thắt ở dạ dày khiến cậu nghiến chặt răng.
"Tôi bị bệnh dạ dày ư?"
[14: Đúng vậy, cậu không thể bỏ bữa sáng được.]
[14: Cũng có thể là vì cậu quá căng thẳng.]
Lý Hậu Đức và Ngu Tri Bạch đều chú ý tới sự khác thường của Thưởng Nam.
"Thiếu gia, lại đau dạ dày nữa à?" Lý Hậu Đức biết rõ, dù bề ngoài thiếu gia của mình trông có vẻ không đòi hỏi phải hầu hạ này kia nhưng thực ra sức khỏe yếu ớt như một chú cừu con mới sinh.
Chú vừa lái xe, vừa hạ cửa sổ nhìn ra ngoài, "Thiếu gia, vậy để chú tìm chỗ dừng xe để mua bữa sáng nhé?"
Giọng Thưởng Nam ấp úng "Không cần đâu, cháu đến căng
-tin mua chút gì ăn là được."
"Vậy chú sẽ lái xe nhanh hơn." Lý Hậu Đức đáp lời rồi đạp chân ga tăng tốc.
Dạ dày chỉ hơi đau âm ỉ, 14 nói cậu quá căng thẳng, có lẽ cũng một phần do đó. Thưởng Nam cúi người cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc này, cậu gần như quên mất bên cạnh mình còn có Ngu Tri Bạch.
Vào giờ cao điểm đi làm dòng xe cộ chen chúc nhau, một chiếc taxi phía trước không bật đèn báo rẽ mà đột ngột chuyển hướng. Lý Hậu Đức giật mình đạp phanh, sợ đến mức mồ hôi lạnh rịn trên trán, định chửi ầm lên nhưng nghĩ đến việc thiếu gia nhà mình còn đang ở trên xe, chú đành nuốt hết một rổ lời th* t*c vào bụng.
Vì cú phanh gấp mà Thưởng Nam bị văng khỏi chỗ ngồi, ngã chúi về phía trước. Ghế da thật dù có va vào cũng không có gì đáng ngại, nhưng Ngu Tri Bạch đã nhanh tay đệm ở phía sau nơi Thưởng Nam sắp va vào.
Biết tư thế này dễ bị ngã về phía trước, Thưởng Nam ngồi thẳng dậy muốn dựa vào cửa sổ xe, lúc này mới nhận ra mình vừa va vào lòng bàn tay của Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch không rút tay lại ngay, mà thuận thế dùng cánh tay đỡ Thưởng Nam ngồi dậy.
Thưởng Nam không nín thở, vì thế ngửi thấy mùi giấy và mực nước nhàn nhạt trên người Ngu Tri Bạch.
Mùi của người giấy.
"Cậu không nên bỏ bữa sáng." Ngu Tri Bạch rút tay về, nhìn Thưởng Nam với ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước, "Tôi biết, cô ấy không cố ý."
Thưởng Nam ngẩn ra, cơn đau dạ dày cũng giảm đi phần nào, "Cậu biết?"
Cậu hơi hé miệng, khoang miệng ẩm ướt, đầu lưỡi hồng nhạt nhô lên một chút, trông vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng. Ngu Tri Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng, biểu cảm ngạc nhiên và khiếp sợ lại có thể đẹp đến vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!