Chương 1: Giấy sống

[14: Chúc mừng Nam Nam đã thành công liên kết với hệ thống cứu rỗi quái vật.]

[14: Mã số nhân viên phục vụ lần này là 0900114, cậu có thể gọi tôi là Mười Bốn, hoặc là Bốn.]

[14: Cậu đã trở thành người thực vật sau một tai nạn xe hơi ở thế giới ban đầu của mình. Nếu hoàn thành nhiệm vụ này, các chức năng cơ thể của cậu sẽ được khôi phục, tức là cậu sẽ có cơ hội sống lại lần thứ hai.]

[14: Chúng tôi sẽ tạm thời phong tỏa ký ức của cậu về thế giới ban đầu để tránh ảnh hưởng hoặc cản trở tiến độ thực hiện nhiệm vụ, tuy nhiên, mỗi khi cậu thành công cứu rỗi một con quái vật, tôi sẽ giải phóng một phần ký ức cho cậu.]

14 giải thích rất rõ ràng, nếu cậu từ chối, thì khi trở về thế giới ban đầu cậu sẽ phải đối mặt với thực tế là mình đã chết.

Trở về cũng vô dụng.

Thưởng Nam mở to mắt, cảm giác như ai đó vừa đùa giỡn vỗ vào vai mình một cái. Ngay sau đó, giọng nói của một nam sinh đang trong thời kỳ vỡ giọng vang lên bên tai cậu, "Nam Nam, sao không ra tay?"

"Cái gì?"

Thưởng Nam nhận ra mình đang cầm một chiếc cán ô trong tay, phần cán kim loại lạnh lẽo làm ngón tay cậu trắng bệch.

Mưa nhỏ rơi lách tách trên mặt ô, chảy theo khung ô rồi rơi xuống đất lầy lội.

Mũi giày của cậu đầy bùn, đối diện là một nam sinh cũng mặc đồng phục xanh trắng như họ đang co rúm lại trong góc tường, đối phương ôm đầu, cuộn thành một cục.

Có lẽ vì không nghe thấy Thưởng Nam trả lời, nam sinh từ từ thả một tay đang ôm đầu xuống, nơm nớp lo sợ ngước nhìn Thưởng Nam, ánh mắt mang theo một nhiệt độ thiêu đốt người ta, như muốn l**m từ đầu đến chân Thưởng Nam.

"Nhìn mẹ nó chứ nhìn! "Mạnh Tiêu đang khoác vai Thưởng Nam, thấy ánh mắt đó mà nổi hết da gà, giơ nắm đấm lên như muốn đánh người.

Nam sinh lập tức giơ tay lên ôm chặt đầu lần nữa, nước mưa đã làm ướt đẫm người cậu ta, đồng phục dính sát vào tấm lưng quá mức gầy gò, xương sống nổi lên rõ rệt.

Cậu ta đang run rẩy, có thể là vì lạnh, có thể là vì sợ.

Thưởng Nam giữ cổ tay bạn mình lại, "Mạnh Tiêu, bỏ qua đi." Cậu che ô nói với Mạnh Tiêu bên cạnh.

Mạnh Tiêu có vẻ không hiểu, "Bỏ qua? Người như Trương Cẩu đáng bị đánh một trận để cảnh cáo."

"Cậu ta còn giấu áo khoác của cậu, đệt, Tôi chưa từng thấy ai ghê tởm như vậy."

Thấy Thưởng Nam im lặng, Mạnh Tiêu tưởng cậu mềm lòng bèn chống eo dầm mưa dạo qua Thưởng Nam hai vòng tức giận nói, "Mặc dù thằng nhóc này trông cũng khá đấy, nhưng với cái sức ghê tởm như vậy, nhan sắc giảm đi một nửa."

Thưởng Nam không muốn đánh người, vì đó không phải cách giải quyết vấn đề.

"Các cậu về trước đi, chuyện của Trương Cẩu để tôi tự xử lý." Thưởng Nam nói với Mạnh Tiêu. Trong thế giới này Mạnh Tiêu là bạn thân nhất của cậu, gia cảnh tương đương, tính cách trước đây cũng tương đồng, thành tích học tập tệ hại cũng giống nhau. "Lát nữa tôi mời cậu đi ăn."

Mạnh Tiêu hứ một tiếng: " Đúng là chuyện hiếm."

Nói xong mở ô trong tay ra, tùy ý nói: "Đi đây, nhớ mời tôi ăn cơm."

Mạnh Tiêu vừa đi, những người khác cũng không thể ở lại, bọn họ đều là đàn em của Mạnh Tiêu. Hai mặt nhìn nhau một lúc, sau khi nói "Anh Nam, bọn em cũng đi đây" rồi đuổi theo Mạnh Tiêu.

Một nhóm học sinh cấp ba cao to đều rời đi. Mưa vẫn rơi, Trương Cẩu vẫn giữ nguyên tư thế, ôm đầu và cuộn tròn người lại, mắt cá chân gầy gò lộ ra ngoài.

Thưởng Nam giơ ô lên che đầu cậu ta.

Cơn mưa trên đầu đột nhiên biến mất, Trương Cẩu mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt trong của chiếc ô màu đen một lúc lâu, sau đó mới ngơ ngác dời ánh mắt lên mặt của Thưởng Nam. Lúc này Thưởng Nam mới nhìn rõ gương mặt của Trương Cẩu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, yếu ớt, tái nhợt, mạch máu xanh trên cổ lờ mờ hiện ra, ánh mắt cậu ta nhìn Thưởng Nam dần dần trở nên bi thương.

Cậu ta đổi tư thế, thả tay xuống, những ngón tay gầy guộc men theo dòng nước mưa bò lên giày của Thưởng Nam, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cậu, ngay khi da chạm vào da, trong mắt Trương Cẩu hiện lên vẻ say mê, "Thật ấm áp... Thưởng Nam, cậu có cảm tình với tôi, đúng không?"

"Không," Thưởng Nam trả lời rất dứt khoát. Cậu rút ra một gói khăn giấy từ túi, cúi xuống nhét vào tay Trương Cẩu rồi lùi lại một bước. Trương Cẩu không nắm chặt nên cậu lùi lại rất nhẹ nhàng, "Tự giải quyết đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!