5.
Khi đến trường, Quý Uyên vẫn mặc bộ quần áo bị tôi ném sữa đậu nành vào.
Rất thảm hại.
Thực ra trước khi tôi đến, trong lớp đã có nữ sinh thầm mến anh ta.
Vì vậy, khi bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của Quý Uyên, lập tức hiểu ra, là tôi.
Tôi lại dám phản kháng rồi.
Tôi ăn cơm trưa xong quay lại phòng học, phát hiện bàn ghế của mình bị bôi đầy những từ ngữ tục tĩu màu đỏ tươi.
Như kiểu con đĩ, thậm chí con đĩcòn là từ ngữ nhẹ nhất.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, làm đầu óc tôi choáng váng.
Tôi đi lấy một chậu nước, đang định lau, Quý Uyên đột nhiên đi tới, tùy tiện đá đổ chậu nước.
"Sao không ngồi đi, Nghiên Nghiên?"
Anh ta nhìn chằm chằm vào hai chữ to đùng ở giữa mặt bàn, cười khẩy:
"Đặc biệt dành cho em đấy, không phải rất phù hợp sao?"
Tôi không nói gì.
Trong góc phòng học còn một bàn trống, tôi dứt khoát bê đồ đạc, ngồi sang đó.
Nhưng sau khi lấy vở ra khỏi cặp, tôi lại sững người.
Cuốn vở này, vẫn là cuốn mà Quý Uyên đã dành cả kỳ nghỉ để tổng hợp cho tôi trước đây.
Nó thật sự đã giúp tôi nâng cao thành tích, nhưng lúc này nhìn thấy nó, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Vì vậy tôi đứng dậy, ném cuốn vở vào thùng rác phía sau.
Quay người lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Quý Uyên.
Anh ta hiếm khi có vẻ sững ngốc, nhìn chằm chằm vào thùng rác, ánh mắt có chút hoang mang, lại có chút tức giận và hối hận.
Tôi cúi đầu xuống, ngồi vào chỗ mới, lấy ra một cuốn vở trắng, bắt đầu tổng hợp bài tập.
6.
Chiều hôm đó tan học, tôi đạp xe về nhà, nhưng lại bị chặn lại ở ngã tư gần đó.
Đợi đến khi nhìn rõ mặt người chặn tôi, cả người tôi đều cứng đờ tại chỗ.
Tống Nghiên.
Thấy tôi lên xe định đi, Mạnh Thanh Hoa vội vàng đưa tay kéo lấy cánh tay tôi:
"Cậu đừng đi, chúng ta nói chuyện, được không?"
Không có gì để nói.
Tôi thờ ơ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!