Chương 8: (Vô Đề)

Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Bị Nguyễn Manh chắn trước mặt, tiểu mập mạp sắc bén liếc Nguyễn Manh và Trần Mặc, sau đó bỏ đi.

Nguyễn Manh vui vẻ trở về chỗ ngồi, Trần Mặc trầm mặc nhìn cô, Nguyễn Manh có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô như vậy. Nguyễn Manh nghĩ cậu không thoải mái vì bị tiểu mập mạp đùa giỡn, cô an ủi, "Cậu đừng quan tâm đến cậu ta, cậu ta chính là thích đi trêu chọc người khác."

Trần Mặc rút lại ánh mắt, trả lời, "Không sao, tớ quen rồi."

" Việc như vậy thường xuyên diễn ra, tớ quen rồi...."

Đây là câu nói dài nhất của Trần Mặc từ trước đến nay. Nguyễn Manh rất ngạc nhiên, "Hóa ra cậu cũng có thể nói dài như vậy nha!"

Lúc đó, Nguyễn Manh dường như nhìn thấy khoé miệng của Trần Mặc khẽ nhếch lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Nguyễn Manh lắc đầu, có lẽ là ảo giác của cô. Trần Mặc không đáp lại, bắt đầu cúi đầu xuống để làm số độc lần nữa.

Thời gian còn lại, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách nằm trên bàn nghỉ ngơi.

Giờ nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, mọi người tiếp tục tham quan phần còn lại của công viên cho đến 4h30 chiều.

Sau đó, đoàn học sinh mệt mỏi theo cô giáo lên xe buýt. Trên đường về, tất cả các học sinh không còn vui vẻ như lúc đầu, thiếp đi trên ghế để ngủ bù sau ngày dài mệt mỏi.

Nửa tiếng sau, xe buýt dừng ở cổng trường. Nguyễn Manh ra khỏi xe thấy Nguyễn Xuân Thu đứng trước cửa xe buýt, cô vẫy tay với ông. Nguyễn Manh vui vẻ chạy đến. Nguyễn Xuân Thu cầm lấy cặp sách của cô, hỏi: "Hôm nay chơi có vui không? "

Nguyễn Manh nhanh nhảu đáp, "Rất vui ạ."

Khi Nguyễn Manh chuẩn bị lên xe về, cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Tần Nam đang nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm. Đứng bên cạnh là Trần Mặc, khuôn mặt của Tần Nam đỏ bừng, dường như đang rất xấu hổ.

Trở về nhà, Nguyễn Manh ăn tối, sau đó đi tắm rửa. Hôm nay cô không có bài tập về nhà nên rất thoải mái. Cô đang chơi game trong phòng, bất ngờ chuông cửa reo.

Nguyễn Manh nghe thấy giọng nói của dì Tần đối diện, cô mở cửa phòng, đi đến cầu thang để xem họ nói chuyện. Tần Nam đứng trong phòng khách, xoa tay khó chịu, Du Hoa lịch sự để bà ấy ngồi xuống, Tần Nam từ chối, "Không cần đâu chị, tôi đến đây để cảm ơn Manh Manh, hôm nay cô giáo nói với tôi, trong giờ nghỉ Trần Mặc đã bỏ đi và Manh Manh đã tìm thấy thằng bé, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền Manh Manh, đây lần đầu tiên Trần Mặc tham gia hoạt động nhóm như thế này nên nhiều thứ không hiểu lắm, nếu không nhờ Manh Manh thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

Khi cô giáo chủ nhiệm nói với bà về sự việc này, bà cảm thấy vô cùng xấu hổ. Con bà không giống như những đứa trẻ bình thường khác. Thằng bé không phù hợp với các hoạt động nhóm, nhưng bà không muốn làm cho Trần Mặc khác biệt so với các bạn cùng lứa. Bà khăng khăng muốn đưa Trần Mặc đi từ sáng sớm, nhưng bà cũng không hy vọng sẽ gây rắc rối cho người khác.

Du Hoa nhẹ nhàng an ủi bà, "Chúng nó là bạn, chị không cần phải quá lời như vậy đâu."

Tần Nam lại tiếp tục: "Đây là lần đầu tiên Trần Mặc kết bạn. Mặc dù thằng bé không thích nói chuyện, nhưng nó sẽ không cố tình gây rắc rối cho người khác. Lần này tôi sẽ nói chuyện tốt với thằng bé."

Tần Nam biết rằng tính cách của Trần Mặc không được lòng mọi người từ khi còn nhỏ. Cậu thích một mình, cậu chỉ sống trong thế giới của chính mình, khiến những người xung quanh cảm thấy cô đơn.

Tần Nam vô cùng ngạc nhiên khi cậu có thể kết bạn ở đây. Bà không muốn cậu xa lánh người bạn duy nhất của mình.

Du Hoa thận trọng nhìn bà, nhẹ nhàng an ủi, "Chị không cần phải quá lo lắng, Manh Manh đã nhiệt tình từ nhỏ, Trần Mặc là bạn cùng bàn của con bé, đây là việc con bé nên làm, giúp đỡ lẫn nhau là điều tốt."

Tần Nam trở về, Du Hoa không nhịn được mà thở dài. Cả hai đều là cha mẹ, họ hiểu khó khăn của Tần Nam, "Rất khó để nuôi nấng một đứa trẻ như vậy từ thời thơ ấu."

Nguyễn Xuân Thu cũng nói một tiếng, "Tôi thấy Trần Mặc không thích nói nhiều, nhưng không sao. Nó có thể chịu đựng tiếng ồn của Manh Manh suốt cả ngày, cho thấy thằng bé cũng là một đứa bé tốt."

Cô ồn ào khi nào? Ngay cả cha cũng nói như vậy. Nguyễn Manh lặng lẽ bước lên lầu.

Mặc dù Nguyễn Manh không hiểu tại sao dì Tần lại nói những lời này, nhưng Tần Nam đã xấu hổ, tù túng và mặc cảm.

______

Thời gian nhanh chóng trôi đi. Trong chớp mắt, mối quan hệ giữa Nguyễn Manh và Trần Mặc vẫn như thường lệ, Nguyễn Manh ngồi bên cạnh nói chuyện, Trần Mặc làm việc của riêng mình, nhưng đôi khi Trần Mặc cũng sẽ trả lời các câu hỏi của cô, thậm chí là nói một hơi dài.

Kỳ nghỉ hè, Nguyễn Manh tiếp tục tham gia các lớp đào tạo, các lớp học piano và Taekwondo. Những lúc khác, miễn là cô hoàn thành bài tập về nhà hàng ngày, Nguyễn Manh được tự do dành thời gian cho việc riêng. Cô xem phim hoạt hình và chơi game mỗi ngày. Chen Mo không tham gia bất kỳ lớp đào tạo luyện thi nào, nhưng vào mỗi chiều thứ bảy, Tần Nam sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, không biết chính xác là cậu đi đâu và làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!