Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Trần Mặc không có bất kì phản ứng gì đối với sự xuất hiện của Nguyễn Manh, cậu cũng không thèm quan tâm biểu cảm phong phú của cô lúc này. Khoảng thời gian này, Nguyễn Manh luôn quan sát cậu, mặc dù cậu không quan tâm đến mọi người, nhưng khi tan học cậu cũng sẽ không vội vã rời đi.

Nguyễn Manh lấy một chiếc ghế đẩu từ góc tường ra, cúi xuống khẽ ngồi cạnh cậu, sau đó đưa giấy tờ của cô ra, chỉ chỉ vào nơi viết chữ màu đỏ.

"Tớ không hiểu chỗ này lắm, cậu giảng cho tớ có được không? ".

Trần Mặc ngẩng đầu lên từ cuốn sách, nhìn vào tờ giấy mà cô đưa. Nguyễn Manh quan sát cậu thật kỹ, hàng lông mi của cậu vừa dài vừa cong vút như cánh quạt, sóng mũi cậu là một vòng cung duyên dáng trông cực kỳ đáng yêu.

Trong khoảng cách này, cô có thể cảm nhận được nhịp thở nhẹ nhàng của cậu. Làm thế nào mà dì Tần có thể tạo ra được một con robot đẹp đẽ như vậy, nếu cô cũng có một con robot thế này thì tốt biết mấy, robot có thể giúp cô vượt các kỳ thi sắp tới một cách dễ dàng (^_^).

Nguyễn Manh đang chìm đắm trong giấc mộng không có thực của mình thì bỗng Trần Mặc đẩy một mảnh giấy đến trước mặt cô.

Nguyễn Manh trở lại hiện thực tàn khốc, cô cúi đầu nhìn xuống mảnh giấy, trên đấy là bước giải chi tiết của câu mà cô đã hỏi. Câu này cũng không phải là quá khó, cô cũng có thể hiểu được chút chút, cô đột nhiên nhận ra, " Aizzz.... đây mới là đáp án, vậy là tớ đã giải sai rồi, nếu tớ đọc đề cẩn thận hơn thì tốt rồi."

Bằng cách này, Trần Mặc dù không nói gì nhưng mỗi câu hỏi mà Nguyễn Manh đưa cho đều được cậu giải rất rõ ràng, hai người giao tiếp bằng cách này gần như trôi chảy.

Cho đến khi đáp án cuối cùng viết xong, Nguyễn Manh vui vẻ cất bài kiểm tra của mình, " Cậu giỏi hơn nhiều so với giáo viên toán đó. Tớ không hiểu thầy ấy nói gì nhưng mà tớ có thể hiểu mọi thứ cậu viết cho tớ."

Trần Mặc tiếp tục đọc sách, không còn chú ý đến Nguyễn Manh nữa, cô cũng không quan tâm lắm, cảm ơn cậu sau đó ra khỏi phòng.

Xuống tầng, Nguyễn Manh nghe thấy Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc đang nói chuyện với nhau trong phòng khách.

Tần Nam nói: "Trần Mặc vẫn đang chờ nhảy lớp. Thằng bé vừa mới đến đây, chắc sẽ quen nhanh thôi. Nếu thằng bé ở lại, như vậy sẽ rất khó để hòa nhập với mọi người xung quanh."

Hôm nay, giáo viên chủ nhiệm lớp gọi đến, cô ấy hỏi ý kiến của Trần Mặc xem cậu có muốn nhảy lớp hay không, cậu đã từ chối.

Trần Vĩnh Quốc phàn nàn, "Sự khác biệt giữa thằng bé bây giờ và trước đây là gì? Dù sao đi nữa thì thằng bé đi đến đâu nó vẫn sẽ không giao tiếp với người khác."

"Lần này thì khác, thằng bé có bạn rồi."

Giọng Trần Vĩnh Quốc có chút không tin tưởng, "Thật sự là như vậy à?"

Đến đây Tần Nam đã không kìm nén được mà hưng phấn, " Là Manh Manh, cô bé ở đối diện ấy đã đến nhà chúng ta để hỏi thằng bé một bài toán. Em đã hỏi ý kiến Trần Mặc, thằng bé không hề từ chối. Đây là lần đầu tiên nó cho người khác vào phòng của mình."

Trần Vĩnh Quốc vẫn không hề bị thuyết phục, " Trần Mặc thực sự giao tiếp với người khác? Làm thế nào mà nó có thể nói chuyện với người khác được?"

"....."

Nghe đến đây, Nguyễn Manh dần hiểu ra rằng họ đang lo lắng bí mật về con robot Trần Mặc bị phát hiện, như vậy thì cậu sẽ không thể kết bạn được. Nhưng cho dù cậu là robot, Nguyễn Manh vẫn thích được làm bạn với cậu.

Nguyễn Manh khó khăn bước từng bước xuống lầu. Người bên dưới nghe thấy tiếng động, nháy mắt đã ngừng nói. Nguyễn Manh bước xuống, Tần Nam lập tức đi đến, "Bài tập của Manh Manh đã giải được chưa?"

Nguyễn Manh lắc lắc tờ giấy mà Trần Mặc đã viết cho cô, gật đầu, "Trần Mặc đã giải cho con rồi ạ."

Tần Nam liếc nhìn tờ giấy sau đó nhìn Trần Vĩnh Quốc, cả hai như không thể tin vào mắt mình.

Trần Vĩnh Quốc lộ lắng, ông hỏi cô, "Manh Manh, làm thế nào con có thể nói chuyện với Trần Mặc thế?"

Nguyễn Manh chỉ vào các bước giải trên tờ giấy, " Cậu ấy đã viết nó cho con ạ."

Trần Vĩnh Quốc lấy tờ giấy mở ra xem nội dung của nó, khuôn mặt ông vừa đau buồn mà cũng vừa vui sướng khiến Nguyễn Manh càng khó hiểu hơn.

Tần Nam lên tiếng, "Manh Manh, con có thể để lại tờ giấy này cho cô chú được không?"

Nguyễn Manh ngập ngừng, nhưng nhìn vào sự mong đợi của hai người, cô đành gật đầu, "Vâng, dù sao con cũng đã học xong rồi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!