Chương 46: (Vô Đề)

Lời nói của Tống Diệp làm cho Trần Mặc rơi vào tình trạng bối rối, sau khi anh ta rời khỏi văn phòng, di động của Trần Mặc vang lên.

Là tin nhắn của Nguyễn Manh: [ Tớ đi cùng câu lạc bộ đi một tuần, buổi tối không cần chờ tớ.

]

Trần Mặc buông di động xuống, sắc mặt ảm đạm.

Từ khi thành lập câu lạc bộ tới nay, đây là lần đầu tiên cô tự mình dẫn đội, ở Mỹ cô cũng đã từng dẫn đội rất nhiều lần, mỗi lần ra ngoài lữ hành(*) cô đều là đội trưởng, lần này đi có hai huấn luyện viên câu lạc bộ chú trọng đào tạo, còn có mười mấy khách hàng VIP.

(*)Lữ hành là một hoạt động nhằm thực hiện một chuyến đi từ nơi này đến nơi khác bằng nhiều loại phương tiện khác nhau với nhiều lý do và mục đích khác nhau, nhưng không nhất thiết phải quay trở lại điểm xuất phát.(Theo google)

Bên ngoài điều kiện tương đối gian khổ, mà phần lớn khách hàng VIP đều là người mới, còn là đám nhà giàu ăn không ngồi rồi, muốn thông qua hoạt động như thế này tìm kiếm cảm giác k1ch thích.

Ngay từ đầu bọn họ đã bỏ ngoài tai lời hướng dẫn của Nguyễn Manh, kết quả leo đến lưng chừng núi thì suýt chút nữa ngã gãy chân, may mắn Nguyễn Manh kịp thời phát hiện ra, sửa lại thiết bị cho bọn họ.

Nguyễn Manh bên này thì lo đến sứt đầu mẻ trán, còn Trần Mặc thì lại sinh hoạt giống như bình thường, chỉ khác là sáng sớm thứ hai, công ty có một đám thực tập sinh mới đến, Tống Diệp mở cuộc họp gọi Trần Mặc đến, giới thiệu mọi người với nhau.

Trong đó có hai người học cùng trường đại học với Trần Mặc, một nam một nữ, cả hai người bọn họ đều biết Trần Mặc.

Cô gái kia tên là An Hạ, học cùng khoa với Trần Mặc, sau khi Tống Diệp giới thiệu, cô ta nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Đợi Tống Diệp giới thiệu xong, Trần Mặc lập tức đi ra ngoài trở về văn phòng.

Tống Diệp cũng không để bụng, tiếp tục say mê nói về tầm nhìn phát triển của công ty cho thực tập sinh mới.

An Hạ là vì Trần Mặc mới đến công ty này, Trần Mặc ở trường luôn là một nhân vật truyền kỳ, nhưng lại vô cùng giản dị, không tham gia bất cứ xã đoàn nào, mỗi năm đều giành được học bổng, thành tích luôn luôn đứng đầu, còn nhảy liền một lúc hai cấp.

Cô ta đã tạo ra không biết bao nhiêu lần màn ngẫu nhiên gặp gỡ, còn tìm hiểu thời khoá biểu của anh, chỉ cần có tiết được nghỉ, cô ta sẽ lập tức đến lớp của Trần Mặc, nhưng mà cô ta ở trước mặt anh đi đi lại lại vô số lần, anh đến nửa con mắt cũng không thèm nhìn.

Rất nhanh, tất cả mọi người trong công ty đều nhìn ra, em gái thực tập sinh mới đến thích Trần Mặc, mỗi khi rảnh rỗi thì lại chạy lên lầu văn phòng Trần Mặc xem náo nhiệt, diện mạo của Trần Mặc thực sự là hấp dẫn người ta, nhiều năm như vậy, loại chuyện như thế này cũng không ít.

Nhưng mà Trần Mặc đối với người khác, mặc kệ là nam hay nữ, cũng chưa bao giờ có ngoại lệ.

Lúc đó có một nam nhân viên từng nói, mọi người đối với Trần Mặc đều không có giới tính.

An Hạ một ngày gõ cửa văn phòng Trần Mặc ba lần, mỗi lần đi vào đều hỏi mấy chuyện vô cùng bình thường, hai lần trước anh chỉ đơn giản nói cô ta ra ngoài, đến lần thứ ba, anh trực tiếp nói với cô ta, mấy vấn đề này hẳn là nên đi tìm người phụ trách cô ta.

____

Sáng sớm hôm sau, Tống Diệp trực tiếp tìm An Hạ nói, "Cô là người tôi tuyển chọn cực kỳ kỹ càng ở trường đại học, nhưng nếu năng lực của cô không đủ, tôi không ngại kết thúc kì thực tập của cô trước thời hạn, còn có, có chuyện gì thì mời cô đi tìm người phụ trách trực tiếp, Trần Mặc là tổng giám đốc bộ phận kỹ thuật, không phụ trách hướng dẫn người mới."

An Hạ trong mắt ngấn nước, nhìn qua cực kỳ ủy khuất.

Tống Diệp lắc đầu, trở về văn phòng.

Mấy cô gái như vậy có rất nhiều, công ty lại là nơi thực tế, trừ khi bản thân là người bắt đầu, nếu không chẳng ai thích cái kiểu công tư không phân minh, đặc biệt là với một thực tập sinh tay mơ.

Giữa trưa, Trần Mặc tan làm vào thang máy, Ăn Hạ cũng ở bên trong.

Trần Mặc mắt nhìn thẳng, Ăn Hạ đứng bên cạnh do dự nói, "Trần tổng, là anh nói với Tống tổng năng lực của em không đủ sao?"

Trần Mặc quay đầu nhìn qua, mặt không biểu tình, "Cô là ai?"

An Hạ giống như bị đánh vào mặt, ở khoa khoa học và công nghệ là nơi tỉ lệ nam nữ mất cân bằng, cô ta ở khoa cũng được rất nhiều người theo đuổi, không nghĩ tới ở trước mặt Trần Mặc lượn qua lượn lại lâu như vậy lại có cái kết quả này.

Thang máy vừa lúc tới dưới lầu, Trần Mặc không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng ra ngoài, An Hạ đứng tại chỗ, không cam lòng nhìn bóng dáng Trần Mặc.

Cuối cùng cô ta cũng chờ đến ngày liên hoan thực tập sinh mới, lúc đầu Trần Mặc không đi, nhưng bị Tống Diệp mạnh mẽ kéo đi, cuối cùng bị kéo đến một nhà hàng lẩu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!