Chương 41: (Vô Đề)

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, sau đó Nguyễn Manh cảm thấy đầu mình nặng trĩu, vô lực dựa vào vai Trần Mặc.

Nhất thời Trần Mặc không nói lên lời.

Ngày mai chắc chắn cô lại quên chuyện này một lần nữa.

Trần Mặc khẽ thở dài, hai tay chắc khỏe bế Nguyễn Manh lên, thong thả đi đến cửa nhà cô.

Đến nơi, anh vươn tay ra nhấn chuông cửa.

Người mở cửa chính là Du Hoa, khuôn mặt bà hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nói, "Manh Manh say rồi sao? Làm phiền cháu rồi."

Trần Mặc lắc đầu, trực tiếp ôm Nguyễn Manh vào trong, Du Hoa cũng đi theo phía sau, "Vậy làm phiền cháu đưa con bé vào phòng luôn nhé."

Trần Mặc gật gật đầu, ôm Nguyễn Manh lên lầu, Du Hoa phía sau theo không kịp.

Trần Mặc nhanh chóng đặt cô lên giường, sau đó cởi giày và đắp chăn lên cho cô.

Trần Mặc nhìn vào khuôn mặt ngủ say của cô, gạt nhẹ tóc mái mềm mại, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Du Hoa đứng ở cầu thang chờ anh, lần nữa nói cảm ơn, "Hôm nay Manh Manh cùng bạn bè tụ họp, dì còn lo lắng con bé uống nhiều, lúc sau lại nói cháu cũng tới, dì mới yên tâm, cảm ơn cháu, Trần Mặc."

Trần Mặc lễ phép gật đầu, "Không cần cảm ơn ạ, cháu về trước."

Du Hoa tiễn Trần Mặc ra cửa, anh đi về nhà, lấy chìa khóa mở cửa.

Ngôi nhà to lớn trống không, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân.

Ánh mắt anh dừng lại ở đối diện, trong màn đêm lặng lẽ đi lên lầu.

Sáng hôm sau, Trần Mặc rời giường từ sớm, tự mình làm bữa sáng, sau đó chuẩn bị đi làm.

Ra ngoài cửa, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà đối diện, rèm cửa vẫn đóng, Nguyễn Manh còn chưa có dậy.

Môi trường làm việc của Trần Mặc cực kỳ yên tĩnh, trong công ty đều là một đám người trẻ tuổi, bên trong còn thiết kế một khu nghỉ ngơi, nhưng mà Trần Mặc cũng chưa đến bao giờ, anh ngược lại rất thích ngồi trong văn phòng của mình.

Giữa buổi sáng ông chủ Tống Diệp đến tìm anh, trong tay cầm quả cam thư kí đưa cho, cà lơ phất phơ đi vào, đi đến trước bàn làm việc của anh, "Hai ngày này cậu rất lạ nha Trần Mặc, đi làm trễ hơn mười phút so với bình thường, buổi tối vừa tan tầm liền đi, trước kia không phải đều chờ cho hết người mới về à, có phải cậu đang yêu đương hay không?"

Tống Diệp năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp cùng trường đại học với Trần Mặc.

Anh ta năm đó tốt nghiệp xong thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đến bây giờ quy mô đã rất lớn.

Trần Mặc là người mà anh ta trăm phương ngàn kế giữ lại, hơn nữa hai người đều xuất thân từ một trường đại học, cho nên khi rảnh rỗi sẽ đến tìm Trần Mặc tán gẫu, mặc kệ là anh có quan tâm hay không.

Trần Mặc quả nhiên không trả lời anh ta, tiếp tục gõ dãy kí hiệu trên máy tính.

Tống Diệp cũng không để bụng, tiếp tục bát quái, "Người có nề nếp sinh hoạt vạn năm bất biến như cậu, đột nhiên lại khác thường như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, mau nói bạn gái cậu trông như thế nào? Tôi thật không nghĩ ra loại người giống người máy như cậu có thể cùng ai yêu đương."

Trần Mặc vẫn không để ý đến anh ta, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Tống Diệp chẹp miệng hai cái, cầm quả cam ra ngoài.

Trần Mặc làm việc ở nơi này rất vừa lòng, ông chủ tuy có hơi ồn ào nhưng sẽ không bắt ép anh làm chuyện anh không thích, trong công ty đều là người trẻ tuổi, không xâm phạm không gian riêng tư của nhau, cũng không có mấy loại xã giao vô dụng kia, mọi người chỉ cần làm tốt việc của mình.

Lúc Trần Mặc ngẩng đầu lên từ máy tính đã là giờ nghỉ trưa, mắt anh nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ 15 phút.

Anh cầm lấy di động đặt bên cạnh, do dự một lát, ấn dãy số di động của Nguyễn Manh.

Di động kêu ba tiếng đã có người nhấc máy, thanh âm Nguyễn Manh từ microphone truyền đến, "Trần Mặc, mẹ tớ nói hôm qua cậu đưa tớ về, cảm ơn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!