Chương 40: (Vô Đề)

Lúc đi ngang qua, có mấy cô gái trang điểm diễm lệ nhìn thấy Trần Mặc, trên mặt lộ ra nụ cười khó đoán được, thuận tay sờ sờ mông anh.

Trần Mặc lập tức cảm nhận được có gì đó không đúng, cơ thể theo bản năng né tránh, nhưng đám người đông đúc, dù có né thế nào cũng vô dụng.

Anh cau mày, nhanh chóng xuyên qua đám người đi đến toilet.

Đi qua khúc ngoặt, âm thanh ầm ĩ kia cũng nhỏ xuống không ít.

Trần Mặc nhìn hai người Nguyễn Manh và Mạnh Hàn đang nói chuyện bên kia.

Nguyễn Manh nhìn Mạnh Hàn, trên mặt không có biểu tình gì nói, "Tại sao anh lại nói như vậy trước mặt cậu ấy?"

Mạnh Hàn xin lỗi, "Thật xin lỗi, anh chỉ lỡ miệng."

Nguyễn Manh cũng không có ý làm khó anh ta, tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng không truy hỏi nữa, "Việc này còn chưa quyết định, tôi chưa nói với mọi người."

Mạnh Hàn lần nữa nói, "Xin lỗi em, anh cho rằng em trở về sẽ nói với mọi người."

Mạnh Hàn đã xuống nước, Nguyễn Manh cũng không truy cứu nữa, "Quên đi, dù sao một thời gian nữa cô cũng sẽ nói với bọn họ."

Đôi mắt màu lam của Mạnh Hàn nhìn chằm chằm Nguyễn Manh, ánh mắt thâm thúy, "Em và Trần Mặc là quan hệ gì?"

Nguyễn Manh nhướn mày, trong mắt mang theo một tia không vui, "Anh hỏi làm gì?"

Mạnh Hàn lắc đầu, cũng không hỏi nữa.

Trần Mặc đứng ở góc đại sảnh, ánh đèn không chiếu đến bên này.

Câu hỏi của Mạnh Hàn làm anh nhớ lại buổi họp lớp hôm đó, trong cổ họng tràn ra một cỗ chua xót.

Với anh, cô là tất cả.

Mà đối với cô, anh chỉ là một người bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Nguyễn Manh và Mạnh Hàn đi về bên này, Trần Mặc xoay người nhanh chóng xuyên qua đám người, anh vừa đi vừa tránh người khác chạm vào bản thân.

Bởi vì anh vẫn luôn phải tránh tiếp xúc với người khác, thời gian trở về phòng bao khá lâu, lúc anh trở lại, Nguyễn Manh và Mạnh Hàn đã trở lại chỗ ngồi.

Lúc này Mạnh Hàn đột nhiên đứng dậy, nâng ly nói, "Chúng ta quen biết nhau vì chung sở thích, có thể gặp được nhau chính là duyên phận, chúng ta phải trân trọng đoạn duyên phận này, về sau cùng nhau chinh phục càng nhiều nơi hơn nữa."

Những người khác cũng phụ hoạ, "Nói hay lắm, cạn ly."

"Cạn ly."

Trần Mặc đứng ở cửa, nhất thời giống như một kẻ đột nhập.

Anh căn bản không thuộc về nơi này, cũng không phải người yêu thích vận động ngoài trời, nơi anh quen thuộc nhất chỉ có Nguyễn Manh mà thôi.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, anh có còn là người quen thuộc nhất với cô hay không?

Lúc này Nguyễn Manh nhìn thấy anh, vẫy vẫy tay gọi, "Trần Mặc, vừa rồi cậu đi đâu vậy?"

Trần Mặc hoàn hồn, đi qua trả lời cô, "Đi toilet."

Nguyễn Manh nói, "Bên ngoài hỗn loạn như vậy, cậu không sao chứ?"

Trần Mặc lắc lắc đầu, hiện tại anh đã dần quen với nơi này, anh không muốn khác biệt với người thường.

Nguyễn Manh nói tiếp, "Nếu không thích thì chúng ta về sớm một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!