Lúc sau Nguyễn Manh đứng dậy đến chỗ lớp trưởng chào tạm biệt, sau đó trở lại chỗ ngồi, kêu Trần Mặc đứng dậy.
Trần Mặc nháy mắt đã đứng lên, bước chân lảo đảo, Nguyễn Manh chạy nhanh đến đỡ lấy anh.
Trần Mặc thuận thế đem cả cơ thể cao lớn dựa vào người cô.
Nguyễn Manh từ nhỏ có luyện taekwondo, mấy năm ở nước ngoài cũng tham gia không ít mấy trò vận động, cơ thể Trần Mặc dựa vào cô cũng không quá chật vật.
Cô đỡ anh ra ghế lô, đứng ở cửa KTV bắt taxi, đỡ anh lên xe, sau đó từ cửa bên kia vào trong.
Trần Mặc theo thói quen ngồi thẳng tắp, nhưng ánh mắt ngày càng mê mang, Nguyễn Manh hỏi anh, "Cậu vừa nãy uống bao nhiêu ly, bây giờ mới biết say à?"
Trần Mặc mạnh miệng, "Tôi không say."
"Tổng cộng uống 37 ly." Chuẩn xác nói ra số lượng rượu mà bản thân uống, trong giọng nói còn mang theo chút tự hào.
Nguyễn Manh bĩu môi không tranh luận với anh, uống 37 ly sao có thể không say được, dù sao người say rượu không bao giờ thừa nhận là mình say.
Lúc Trần Mặc say và lúc anh tỉnh táo không giống nhau, mi mắt anh rũ xuống, trong miệng còn lầm bầm cái gì đó.
Nguyễn Manh cúi đầu lại gần mới nghe rõ anh đang nhắc lại mấy thói quen xấu của cô.
"Từ nhỏ đã thích ăn đồ ăn vặt, đem bánh kẹo bỏ đầy bàn, thích đem đồ vật ném lung tung, không bao giờ tìm thấy cục tẩy, mỗi tuần đều phải mua mới.
Mảnh ghép hình làm rơi xuống gầm giường, làm hại tôi tìm ba ngày mới thấy….
Lời mình nói đảo mắt đã quên, uống say liền quên chuyện mình đã làm…."
Nguyễn Manh chớp chớp mắt, cô biết trí nhớ của Trần Mặc rất tốt, nhưng không nghĩ tới mấy cái chuyện nhỏ như vậy anh cũng nhớ rõ.
Chuyện lúc nhỏ cô đã sớm quên, chỉ nhớ mang máng một chút, bây giờ nghe anh nhắc lại giống như đang nói người khác chứ không phải cô.
Âm thanh Trần Mặc dần nhỏ lại, Nguyễn Manh không nghe rõ anh đang nói gì, ngồi bên cạnh mặc kệ anh lẩm bẩm.
Cuối cùng, Trần Mặc nói nhỏ một câu, "… Nhưng tôi rất nhớ em, rất nhớ…"
Nhưng Nguyễn Manh bên cạnh không nghe được, cô gửi tin nhắn cho Nguyễn Xuân Thu, nói mình và Trần Mặc sắp về đến nhà.
Xe taxi đến gần cửa tiểu khu, bảo an ở đây làm việc vô cùng cẩn trọng, không cho xe lạ tiến vào.
Nguyễn Manh dìu Trần Mặc xuống xe, anh cố gắng đứng thẳng người, nhưng cơ thể lại không theo ý muốn, mỗi bước đi đều xiêu vẹo thành hình chữ S.
Nguyễn Manh một bên đỡ anh một bên hỏi, "Trần Mặc, về đến nhà rồi, chìa khóa cậu để ở đâu?"
Trần Mặc mở to mắt, con ngươi u ám mang theo chút mơ hồ, anh nhẹ giọng hỏi, "Nhà? Nhà ở đâu?"
Nguyễn Manh thở dài trong lòng, từ lúc Trần Vĩnh Quốc và Tần Nam ly hôn, anh bề ngoài vẫn giống như bình thường, trầm mặc ít lời, sinh hoạt đều như bình thường, không ai biết trong lòng anh nghĩ gì.
Trên thực tế, chắc hẳn anh cũng rất để tâm?
Nghe Nguyễn Xuân Thu nói, đã nhiều năm Tần Nam và Trần Vĩnh Quốc đều không có trở về nơi này, ngôi nhà này bọn họ đã hoàn toàn lãng quên.
Nguyễn Manh lấy chìa khóa từ trong áo khoác của Trần Mặc ra mở cửa, đỡ anh ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Cô đi đến phòng bếp đun một nồi nước, chờ nước sôi, cô đi đến ghế sofa bên cạnh.
Trần Mặc lúc này lưng dựa vào ghế, đầu hơi nghiêng, hai mắt mơ màng nhìn Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh cũng nhìn anh, bốn mắt đối nhau, cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi một câu, "Trần Mặc, mấy năm nay cậu có vui không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!