Edit: VongCơ
Thời gian lướt nhanh vội vã, lại một học kỳ nữa trôi qua.
Kì thi lần này Nguyễn Manh vượt lên trên năm người cuối cùng, cũng vì đây là lớp đặc biệt, lớp đứng đầu toàn trường nên Nguyễn Manh thành thành thật thật mà nằm trong top 50.
Triệu Văn Hách đã chia tay với nữ sinh kia, thành tích học tập của cậu ta thụt lùi đi rất nhiều.
Kỳ nghỉ, Triệu Văn Hách rối rắm nhờ Nguyễn Manh dạy kèm cho cậu ta. Nguyễn Manh không ngờ rằng cô cũng có ngày dạy kèm cho người khác nha.
Nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn thấy Trần Mặc giảng bài cho cậu ta thì tốt hơn, nhưng Trần Mặc không thích nói chuyện, khó có thể nói cậu giảng bài cho người khác. Cuối cùng Nguyễn Manh đề nghị Triệu Văn Hách nên đi đăng kí lớp học thêm.
Kỳ nghỉ đông năm nay của Nguyễn Manh, mẹ cô cũng có tin vui, bà bất ngờ được tăng lương, thêm luôn sự tiến bộ của Nguyễn Manh trong học kỳ này, gia đình ba người đến Thái Lan du lịch.
Hiện tại ở Trung Quốc đang là mùa đông, Nguyễn Manh đến Thái Lan bị mặt trời chiếu cho rám nắng.
Mười lăm ngày sau, Nguyễn Manh từ Thái Lan trở về. Việc đầu tiên cô làm là đi tìm Trần Mặc, cô còn mang theo đồ lưu niệm ở đó về.
Tần Nam và Trần Nhiên đang ở tầng một, Nguyễn Manh mang quà đến cho hai người. Quà cho Trần Nhiên là một con ốc xà cừ lớn gần bằng một nắm tay, áp vào tai có thể nghe thấy tiếng gió biển.
Quà của Tần Nam là một đôi bông tai được chế tác tinh xảo theo hơi hướng Đông Nam Á. Cả Tần Nam và Trần Nhiên đều thích những món quà này.
Xong xuôi, Nguyễn Manh đi lên lầu, trong tay cầm một cái hộp nhỏ. Quả nhiên cậu vẫn ngồi trên bàn làm số độc, còn rùa nhỏ đang bò trên mặt đất.
Nguyễn Manh đi vòng qua con rùa đến bàn, đẩy chiếc hộp cho cậu. "Đây, quà cho cậu."
Trần Mặc ngẩng đầu lên nhìn cô. Trông cô có phần đen hơn trước, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ như vậy.
Cậu cúi đầu mở cái hộp, bên trong đó là một viên đá đen xinh đẹp cỡ quả trứng.
Nguyễn Manh vui vẻ như đứa trẻ được cho quà, "Đây là viên đá đẹp nhất tớ nhặt được đấy. Ba tớ nói nó là đá mắt mèo. Mau nhìn xem, cậu có thích nó hay không?"
Trần Mặc nhặt viên đá trong hộp, đặt nó vào lòng bàn tay. Bao bên ngoài viên đá là một lớp đen mờ, nhưng cậu có thể nhìn thấy hoa văn ở bên trong.
Cậu trả lời cô, "Cảm ơn, tôi rất thích."
Nguyễn Manh ngồi cạnh cậu, bắt đầu nói luyên thuyên về trải nghiệm khi đi du lịch của cô. Trần Mặc lặng lẽ lắng nghe bên cạnh.
Một lúc sau, cô thở dài ra, "Thật ra, đi nước ngoài du lịch cũng rất tốt, nhưng tốt hơn nếu tớ được học tập và sinh sống ở đó."
Trần Mặc ngước nhìn cô, giọng hơi ngạc nhiên, "Cậu sẽ đi nước ngoài à?"
Vì nói quá nhiều, cổ họng cô hơi khô, cô cầm lấy cốc nước uống một ngụm, rồi quay lại trả lời cậu, "Không, tớ chỉ nói vậy thôi, bây giờ tớ mới học năm hai trung học (lớp 11), tới kỳ thi tuyển sinh đại học còn xa lắm."
Nguyễn Manh liếc nhìn lên bàn, hỏi cậu, "Còn cậu, tương lai cậu có kế hoạch gì?"
Trần Mặc lắc đầu, "Không biết."
Cậu chưa bao giờ nghĩ về tương lai. Đối với cậu, thời gian có Nguyễn Manh bên cạnh là đã quá tốt rồi, cậu chưa bao giờ nghĩ xem tương lai mình sẽ làm gì.
Nguyễn Manh nhìn cuốn số độc trên bàn, "Không phải cậu thích toán học nhất sao, cố gắng học toán thật tốt, không phải người ta nói toán học là nền tảng của khoa học hay sao, không có gì là toán học không thể giải quyết."
Trần Mặc trầm mặc suy nghĩ một lúc. Nếu là toán học, cậu chắc chắn sẽ không từ chối.
Nguyễn Manh nói, "Nhưng bây giờ cậu không cần phải đưa ra kết luận quá sớm, cậu còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Dù sao, thành tích của cậu tốt như vậy, học mọi thứ lại nhanh, cậu có thể chọn bất cứ thứ gì cậu thích."
Trần Mặc gật đầu.
Sau kì nghỉ đông là tết Nguyên Đán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!