Edit: Thanh Nhàn
Beta: Chin
Sau khi Trương Tịnh Văn đăng bài viết về Nguyễn Manh trên diễn đàng trường, ngày hôm sau, cô ta nghe thấy mọi người bàn tán về Nguyễn Manh, bọn họ đang thảo luận về tin đồn mà cô ta tạo ra. Phấn khích, hả hê, vui sướng... cảm xúc khác nhau đan xen làm cô ta phấn khích.
Tiết đầu tiên của buổi chiều, di động của Trương Tịnh Văn đột nhiên nhiên rung lên, cô ta mở máy. Là tin nhắn từ một số lạ, hơn nữa nội dung bên trong làm cô ta ngạc nhiên, "Gặp tôi trên sân thượng, Trần Mặc."
Sau giờ học, Trương Tịnh Văn vội vã rời khỏi lớp. Ngay khi cô ta lên sân thượng, bóng dáng hờ hững của thiếu niên đã ở đó.
Lúc này, Trần Mặc đang nhìn lên trời, vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ, không biết đang nghĩ gì.
Trương Tịnh Văn nhanh chóng bước về phía Trần Mặc, cô ta khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu, đến gần hơn chút nữa, cô ta mới ngượng ngùng nâng mặt.
Cô ta thấy Trần Mặc, người chưa bao giờ tiếp xúc với người khác giờ đây đang nhìn thẳng vào cô ta, cô ta ngượng ngùng, còn có chút... mong chờ.
Nhưng câu nói của cậu đã dội chợ cô ta một gáo nước lạnh, khiến cô ta run rẩy, "Tôi biết đó là cậu," Cậu nói xong rồi hững hờ nhìn cô ta.
Trương Tịnh Văn nheo mắt lại, ngây thơ, "Cậu nói gì vậy?"
Trần Mặc không cảm xúc nhắc lại một lần nữa, "Cậu đã đăng nó lên."
Trương Tịnh Văn đảo mắt lia lịa, ngực cô ta phập phồng dữ dội, "Tớ không hiểu cậu đang nói gì."
Trần Mặc dời mắt, không nhìn cô ta. Cậu bình tĩnh nói, "Thú nhận trước toàn trường việc cậu đã làm, công khai xin lỗi Nguyễn Manh."
Trương Tịnh Văn nhíu mày, cố gắng giả vờ, "Rốt cuộc cậu có ý gì?"
Trần Mặc vốn không muốn nói nhiều, nhưng chuyện này có liên quan đến Nguyễn Manh, cậu lần đầu tiên trong đời nói một câu dài, "Tôi đã tìm thấy địa chỉ ID của cậu từ bài post. Nếu cậu không xin lỗi, tôi sẽ công bố thứ này trên mọi diễn đàn, mọi người rất nhanh sẽ biết cậu đã làm gì. Và cả những gì cậu chia sẻ dưới chế độ ẩn danh, hình như ba cậu là người rất coi trọng mặt mũi, nếu ông ta biết cậu đã làm gì, có thể ông ta sẽ cắt chi phí sinh hoạt của mẹ cậu và cậu.
Nếu có thể chịu những hậu quả này, cậu có thể không xin lỗi."
Bây giờ cô ta mới nhận ra Trần Mặc gọi cô ta lên sân thượng là để bắt cô ta xin lỗi. Trương Tịnh Văn căm phẫn, "Cậu nói đúng, là tôi đăng đấy thì sao? Cậu ta chính là một con điế*, tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta?" (Để em xiên chetme con đỗn lì này 🙃)
Cô ta vừa nói xong, Trần Mặc ngày thường vô cùng bình tĩnh trong mắt bây giờ cũng gợn sóng, cậu thật sự rất tức giận, cậu khắc chế cảm xúc, bình thường giơ di động lên, "Vậy thì tôi đành gửi nó lên thôi."
Trương Tịnh Văn hoài nghi nhìn Trần Mặc, đây là người thiếu niên mà cô ta nhắm trúng từ đầu năm học, đôi mắt chàng thiếu niên như chứa bầu trời đầy sao, sâu thẳm, đen láy. Cô ta cảm giác cậu giống như thần tiên giáng trần, không ai trên thế giới này xứng với cậu, nhưng Nguyễn Manh lúc nào cũng bám lấy cậu, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta luôn tỏ ra tình cờ đi qua cửa sổ chỗ cậu nhiều lần, chỉ hy vọng cậu sẽ chú ý đến mình. Nhưng không, cậu không để ai vào mắt, ngoại trừ Nguyễn Manh.
Cậu vẫn luôn vô tình như vậy. Trương Tịnh Văn sụp đổ, cô ta hét lên với Trần Mặc, "Tại sao ai cũng bảo vệ cậu ta, yêu thích cậu ta, nhưng tôi thì sao? Từ nhỏ đã không ai thích tôi, ngay cả ba tôi cũng chỉ nghĩ đến con trai ông ta. Mẹ tôi cũng ghét tôi vì tôi không phải là con trai. Tại sao, tại sao lại như vậy? Tôi không phải là người xấu, tại sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy?"
Trần Mặc vẻ mặt lạnh nhạt, cậu không trả lời cô ta, vì chính cậu cũng không biết nói thế nào. Một số người sinh ra đã không được yêu thương, ngay cả đối với những người thân nhất. Nhưng cậu biết, nếu lấy lí do này để biện minh cho việc làm sai trái của mình thì đây chính xác là đang tự đào hố chôn mình, làm như vậy chẳng khác gì bọn họ, hèn hạ, rẻ mạt.
Bên tai vẫn là tiếng hét đầy oán giận của Trương Tịnh Văn, "Tôi ghét cậu, tôi ghét cậu!"
Trần Mặc vô cảm, ngón tay của cậu để bên cạnh nút gửi trên di động, sẵn sàng bấm bất cứ lúc nào. Một lúc sau, Trương Tịnh Văn đã phát tiết xong, hít một hơi thật sâu, cô ta cắn răng nói. "Nói đi, cậu muốn tôi xin lỗi như thế nào?"
Trần Mặc thu ngón tay đang đặt trên nút gửi lại, lấy ra một tờ ghi chú từ trong túi, đưa nó cho Trương Tịnh Văn.
- -------
Sau khi Nguyễn Manh từ sân thể dục đi tìm Trương Tịnh Văn trở về thì chuông vang lên, mọi người dần trở lại lớp học.
Mặc dù đang cúi đầu, nhưng Trương Tịnh Văn biết, xung quanh cô ta giờ chẳng khác gì địa ngục, lời thì thầm bàn tán về cô ta ngày càng nhiều.
"Tôi không ngờ cậu ta lại là người như vậy. Cậu ta nhìn có vẻ trong sáng vô hại, nhưng tâm địa lại xấu xa như thế. Chơi với cậu ta còn lo sợ sẽ có ngày bị đâm sau lưng."
"Tốt nhất đừng quan tâm đến cậu ta nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!