Trần Mặc ngồi bên cạnh đối với sự xấu hổ của Nguyễn Manh không hề có chút cảm giác, lấy sách giáo khoa ngữ văn từ trong cặp ra, để lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh nhìn bục giảng.
Nguyễn Manh bĩu môi, ánh mắt vẫn đang đánh giá hàng xóm mới kiêm bạn cùng bàn này. Mắt của cậu rất đen, lông mi lại dày, mắt hai mí, cằm sắc nhọn. Ánh nắng ở ngoài cửa sổ chiếu lên người cậu, cả cơ thể dường như toả ra hào quang, xinh đẹp như một tiểu ảnh đế. Đang tiếc tính cách lại hơi cổ quái.
Tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp Trương Lâm, dạy môn ngữ văn. Cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu dịu dàng, Nguyễn Manh rất thích cô giáo, cũng rất thích tiết của cô. Nhưng đối với Nguyễn Manh mà nói, ngồi an tĩnh một tiết quả thực rất khó. Tiết học vừa qua được một nửa, mông nhỏ của cô đã xoắn đi xoắn lại trên ghế, cô đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ Du Hoa giao cho, bắt đầu nhìn xung quanh lớp, nhìn xem có bạn học nào cần giúp đỡ hay không.
Đáng tiếc đi học đã được một thời gian, tất cả mọi người đều nghiêm túc nghe giảng, không biết hiện tại có ai cần giúp đỡ.
Cuối cùng, cô chán chết đem tầm mắt hướng đến bạn cùng bàn cổ quái. Chỉ thấy cậu so với cô càng lớn mật hơn, cư nhiên trong giờ ngữ văn lại mang toán ra giải đề. Cô nhịn không được ghé sát vào nhìn một cái, phát hiện ra mấy thứ này cô xem hoàn toàn không hiểu.
Trâu bò!!!!!!!
Hai tiết học sau, bạn cùng bàn của Nguyễn Manh vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, hoàn toàn đem mình thành người vô hình, bất luận là ai tới nói chuyện cũng không đáp lại nửa lời. Lúc tan học vẫn còn ngồi lại, trên tay đang vẽ vẽ cái gì đó.
Nguyễn Manh trở về chỗ ngồi liếc mắt một cái, mấy con số này như có độc, cô xem không hiểu. Chỉ cần nhìn thấy con số đã đau đầu, Nguyễn Manh nghĩ nếu hỏi cũng không biết nên hỏi cái gì.
Một buổi sáng, bạn cùng bàn bên cạnh nói chưa đến một câu. Giữa trưa tan học, Triệu Văn Hách tò mò hỏi Nguyễn Manh," Cậu cùng với bạn mới kia thế nào?"
Nguyễn Manh lắc đầu," Cậu ấy không thích nói chuyện."
" Không phải là quá nhàm chán rồi sao.?"
Nguyễn Manh đồng ý gật đầu, ngồi cạnh một người không thích nói chuyện quả thật giày vò cô mà.
Nguyễn Manh cùng Triệu Văn Hách ầm ĩ cả quãng đường ra cổng trường, xe của Nguyễn Xuân Thu đã đợi ở bên ngoài. Nguyễn Manh cùng Triệu Văn Hách nói lời tạm biệt, mở cửa ghế phụ vào xe.
Bởi vì vừa mới tan học, cổng trường rất đông người, hiện tại xe của cha con Nguyễn Manh bị mắc kẹt không đi được. Nguyễn Manh nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ ở nhà đối diện từ một chiếc xe đỏ đi xuống, sau đó Trần Mặc cũng mở cửa xe phía sau ngồi vào, hai người hoàn toàn không nói chuyện.
Nguyễn Xuân Thu lái xe đi một đoạn, đường đã thông thoáng, không quay đầu hỏi Nguyễn Manh," Hôm nay ở trường học thế nào?"
Nguyễn Manh đem chuyện buổi sáng cô giáo ở trên bảng giảng bài kể cho ba cô. Cuối cùng lúc về đến nhà, cô mới nhớ tới bạn cùng bàn mới," Con trai của gia đình mới chuyển đến đối diện nhà chúng ta được phân đến lớp con, hiện tại con và cậu ấy ngồi cùng bàn."
Nguyễn Xuân Thu trả lời cô," Về sau khi tan học, con và cậu ấy có thể cùng nhau chơi."
Nguyễn Manh bĩu môi," Nhưng mà cậu ấy không thích nói chuyện, một buổi sáng cũng không nói một lời."
" Có lẽ vì vừa mới chuyển đến, hoàn cảnh sống mới. Nếu đã là hàng xóm, Manh Manh phải đối xử thật tốt với bạn học nhé!"
Nguyễn Manh gật đầu," Con biết rồi, con sẽ không bắt nạt cậu ấy."
Nguyễn Xuân Thu vừa mới dừng xe ở trước cửa nhà, xe màu đỏ phía sau cũng đã đi tới. Nguyễn Xuân Thu xuống xe cùng người đối diện chào hỏi," Nghe nói Manh Manh và Trần Mặc cùng lớp, lại ngồi cùng bàn, về sau có chuyện gì có thể giúp đỡ nhau một chút."
Tần Nam lịch sự cười cười," Đúng vậy."
Trần Mặc từ ghế sau bước xuống, tầm mắt nhanh chóng quét qua Nguyễn Manh, hai người liếc mắt một cái liền né tránh, không nói gì cũng không chào hỏi.
Tần Nam có chút xấu hổ, bà khom lưng nói với Nguyễn Manh," Trần Mặc tính cách hướng nội, Manh Manh đừng để ý đến nó."
Nguyễn Manh đối với dì xinh đẹp rất có hảo cảm, cô gật gật đầu, cười đến sáng lạn," Không sao ạ."
Tần Nam sờ sờ đầu cô, tươi cười rõ ràng," Manh Manh thật ngoan."
Tần Nam nhìn Nguyễn Manh tung tăng nhảy nhót vào nhà, lại quay đầu nhìn Trần Mặc đứng ở đó không nhúc nhích, ánh mắt ảm đạm. Nếu con trai bà giống như một đứa trẻ bình thường thì tốt rồi....
Tần Nam khóa cửa xe, dùng chìa khóa mở cửa nhà, Trần Mặc không gần không xa đi phía sau, toàn bộ đoạn đường hai mẹ con không nói nửa lời.
___________
Du Hoa làm việc ở công ty vô cùng bận rộn, nhiều lần đã giữa trưa cũng không trở về ăn cơm. Cho nên Nguyễn Xuân Thu thường làm bữa tối rất phong phú. Một nhà ba người đang chuẩn bị ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên. Nguyễn Xuân Thu đi mở cửa, ngoài cửa là Tần Nam tay đang bưng khay, nhiệt tình đi vào. Nguyễn Xuân Thu đóng cửa, sau đó nói với vợ mình," Đây là hàng xóm mới đối diện nhà chúng ta, con trai Trần Mặc của bọn họ cùng lớp với Nguyễn Manh, hơn nữa còn ngồi cùng bàn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!