Nhìn thấy Diệc Tẫn đi tới, hai vị cảnh sát đang đứng trực liền lập tức giơ tay, ngăn y lại, nghiêm giọng nói:"Người không có phận sự, miễn vào."
"Cảnh sát thúc thúc, có lầm không vậy? Đây là nhà của tôi, ngài không cho tôi vào, tôi phải làm sao đây?" Bị ngăn lại, nhìn xem ngôi nhà ở ngay bên cạnh của mình, sắc mặt Diệc Tẫn liền có chút không dễ nhìn.
Chỉ là, những lời này của y, rơi vào tai hai tên cảnh sát lại làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Sau đó, cũng không biết bọn họ đã ở trong bộ đàm nói gì đó, một người đàn ông trung niên, gương mặt chữ điền phúc hậu, mặc cảnh phục chỉnh tề liền đã đi ra.
"Đội trưởng!"
"Đội trưởng!"
Nhìn hai hàng cảnh vệ chào hỏi đối phương, Diệc Tẫn liền đã biết, thân phận đối phương nhất định không tầm thường. Chỉ là, cũng không để y chủ động, chỉ vừa đến trước mặt y, đối phương liền đã tự mình nói:"Giới thiệu một chút, tôi là Trương Khởi, đội trưởng đội hình sự."
"Hiện tại, đội của tôi đang tiếp nhận điều tra vụ án này. Nghe nói cậu ở nhà bên cạnh, như vậy có thể giúp chúng tôi thu một chút lời khai được không?"
"Được, xin Trương đội cứ hỏi." "Phối hợp điều tra", bốn chữ này có trọng lượng rất nặng, chí ít, hiện tại Diệc Tẫn vẫn còn không dám làm trái.
Kế tiếp, Trương Khởi liền bắt đầu hỏi thăm một chút thông tin cá nhân của Diệc Tẫn, sau đó, mới là chuyện chính:"À, vậy bạn học Diệc, theo như những gì cậu nói vừa rồi, cậu đã dọn đến đây được nửa năm? Như vậy, đối với chủ nhân của ngôi nhà bên cạnh này, cậu có ấn tượng gì sao?"
"Ngài nói Tiểu Linh tỷ tỷ sao? Tỷ ấy là một cô gái xinh đẹp, tính tình tương đối kiêu ngạo, bình thường rất ít khi cùng gia đình tôi giao lưu. Chỉ là mấy ngày gần đây không hiểu vì sao lại hay đứng trước cửa sổ, nhìn tôi mỉm cười…"
"Không biết Trương đội hỏi những việc này để làm gì?" Suy nghĩ một chút, Diệc Tẫn liền mơ hồ dâng lên suy đoán. Quả nhiên, ngay lập tức cũng đã được chứng thực.
Chỉ là, sắc mặt của Trương Khởi lúc này, so với tưởng tượng của Diệc Tẫn lại càng phải đặc sắc hơn rất nhiều. Ánh mắt nhìn y cũng biến thành vô cùng cổ quái:"Bạn học Diệc, chẳng lẽ cậu không biết, Giang Tiểu Linh đã chết được hơn một tuần lễ rồi sao?"
"Tôi vẫn còn đang định hỏi cậu, vì sao lại không chịu báo cảnh sát đây. Nếu không phải vừa rồi có một chiếc xe tải vừa vặn ở bên cạnh chết máy, bị mùi thối xông đến choáng váng đầu óc, lần theo mùi mà tìm thấy được thi thể của Giang Tiểu Linh, thì e rằng, thi thể không biết sẽ còn tồn lưu đến khi nào."
Theo điều tra, Giang Tiểu Linh năm nay 22 tuổi, là tình nhân của một phú thương nhỏ, đã được bao nuôi gần một năm. Mà cách đây không lâu, bị vợ phát hiện, phú thương bởi vì không muốn li dị, nên đã dứt khoát chia tay với Giang Tiểu Linh.
Kết quả không cần nói cũng biết, bởi vì bị bỏ rơi, Giang Tiểu Linh liền treo cổ tự sát ngay trên ban công phòng mình.
Trương Khởi vẫn còn nhớ rất rõ, vừa rồi, khi bước vào nhà, một cảnh sát hình sự lâu năm như ông đều suýt chút bị mùi thối bên trong làm nôn. Cho đến khi nhìn thấy thi thể đã thối rữa, giòi bọ bâu đầy của nàng, thì đã triệt để không nhịn nổi nữa…
"Chết? Làm sao có thể được chứ? Mới buổi sáng hôm nay tôi còn nhìn thấy cô ấy đi vào nhà, hơn nữa, tối hôm qua cô ấy còn mỉm cười với tôi, làm sao…" Nói tới đây, Diệc Tẫn liền im lặng không nói nữa. Bởi vì, một suy đoán đã chợt dâng lên trong đầu y.
Nếu như người y nhìn thấy…không phải người đâu?
Ngay khi Trương Khởi vì lời này của y mà cảm thấy kinh hãi, thậm chí còn hoài nghi y có phải là bệnh nhân tâm thần hay không, thì ở phía sau, một tiếng la liền đã làm mọi người sửng sốt:"Đội trưởng! Thi thể của Giang Tiểu Linh biến mất rồi!"
Biến sắc, Trương Khởi cũng không quản được nhiều nữa, lập tức chạy vào trong. Mắt thấy một màn này, lòng hiếu kỳ dâng lên, Diệc Tẫn cũng liền thừa loạn mà vào, theo sau chân ông.
"Thi thể vừa rồi không phải còn ở yên đây sao? Vì sao lại đột ngột biến mất rồi?"
"Đội trưởng, không phải lỗi của chúng ta, là…là…" Bị Trương Khởi trách mắng, cảnh sát trẻ này liền ấp úng không chừng, tựa như là hồi ức lại hình ảnh kinh khủng gì đó:"Là thi thể tự mình đứng dậy, rời đi. Chúng ta khi đó quá mức kinh sợ, cho nên…"
Thi thể tự mình rời đi? Cmn, đây cũng không phải phim trường. Nếu đem chuyện này khai báo cho cấp trên, ông cũng đừng hòng làm cảnh sát tiếp nữa!
Chỉ là, ngay lúc này, một tràng tiếng hô hoán lại vừa vặn truyền vào tai Trương Khởi. Vừa quay đầu, ông liền đã nhìn thấy có hai người kỳ lạ đang bước vào.
Nhưng chưa để ông tra hỏi, đối phương liền đã đưa cho ông một xấp tài liệu, cũng không biết là thứ gì. Chỉ là, sau khi xem xong, Trương Khởi đã lập tức thay đổi thái độ, tránh đường cho bọn họ.
"Thì ra là cố vấn mà cục trưởng mời đến, mời mọi người cứ vào tra xét tự nhiên."
Ở bên cạnh, bị mọi người xem thành không khí, Diệc Tẫn cũng đang âm thầm theo dõi hai người vừa mới xuất hiện này. Áo khoác da màu đen, phủ dài đến đầu gối, đem cả người đều bao kín lại, bàn tay cũng đeo găng tay da, trên mặt mang kính râm, cả người toát ra một cỗ khí tức lành lạnh, cự người ngàn dặm…
"Hai người là người của Đặc Sự Cục à?" Đã từng nghe Phó Thụy miêu tả qua đặc điểm nhận dạng của người trong Đặc Sự Cục, nên Diệc Tẫn đã lập tức nhận ra.
Dù sao, cách thức ăn mặc này…người thường thật sự là không làm được…
Chỉ là, không biết suy nghĩ của Diệc Tẫn, lúc này, Trương Khởi mới chú ý tới sự tồn tại của y. Ngay tức khắc, ông liền đã vội vã nói với một nam một nữ ở bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!