Edit: Bạch Lan Tửu
Hạ Ngữ Băng biết ba nhất định có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, nghĩ một hồi, cô lau khô nước mắt, kéo Lâm Kiến Thâm đẩy cửa đi ra ngoài, lại thấu hiểu lòng người mà khép cửa văn phòng lại.
Bên ngoài các nhân viên đang làm việc, tiếng ngón tay gõ bàn phím vang lên hết đợt này đến đợt khác. Lúc này Lâm Kiến Thâm mới thu hồi sừng rồng, khôi phục hình dáng con người, nhìn đôi mắt đỏ lên của Hạ Ngữ Băng, nói: "Em có ổn không?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em cảm thấy như mơ một giấc mơ vậy." Hạ Ngữ Băng hít hít cái mũi, cùng Lâm Kiến Thâm sóng vai bước vào thang máy. Hiện giờ trong thang máy không có ai khác, Hạ Ngữ Băng không cố kỵ gì mà ôm lấy Lâm Kiến Thâm, dựa vào trong ngực anh, thấp giọng nói: "Đột nhiên rất muốn trở về gặp ông ngoại, nếu không phải năm đó ông mạo hiểm tụ lại hồn phách của mẹ, ba và mẹ sẽ thật sự vô duyên."
Lâm Kiến Thâm sờ sờ đầu cô: "Nếu muốn trở về, vậy chúng ta trở về sớm một chút."
Hạ Ngữ Băng "vâng" một tiếng, hôm nay là một ngày vui mừng lớn, thật sự không nên khóc. Nghĩ vậy, cô cọ cọ mặt lên ngực anh, mạnh mẽ nở nụ cười, nói: "Chúng ta về chung cư ở trước đã."
"Vì sao?" Lâm Kiến Thâm hỏi.
"Đương nhiên là chừa cho ba mẹ một ít không gian riêng tư rồi! Hơn nữa anh thẳng thắn nói ra sự thật anh là một yêu quái trước mặt ba em, hiện tại ba đang bận tâm về mẹ nên không có thời gian quản anh, chờ ba có thời gian suy nghĩ khẳng định sẽ tìm anh tính sổ." Hạ Ngữ Băng hừ một tiếng: "Còn không mau trốn đi thật xa."
Lâm Kiến Thâm chỉ cười; "Là yêu quái cũng không có gì không tốt, chú Hạ sẽ hiểu thôi. Hơn nữa anh có thể sống lâu hơn em, có thể chăm sóc em cả đời."
"Tuy là nói như vậy, nhưng thân làm ba, sẽ băn khoăn nhiều hơn một chút so với người khác. Hơn nữa có bi kịch của ông ngoại và bà ngoại ở trước mắt, hơi khó nói." Hạ Ngữ Băng nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: "Đến lúc đó lại nói sau, thật sự không được thì em đành làm nũng cầu xin ba vậy."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Kiến Thâm nhíu mi lại, há miệng thở dốc, nói: "Tiểu Ngữ, kỳ thật chúng ta có thể..."
Lời còn chưa nói xong, thang máy đến lầu một kêu "đinh" một tiếng, trong đại sảnh người đến người đi không tiện nói chuyện, Lâm Kiến Thâm liền ngậm miệng, kéo tay Hạ Ngữ Băng đi ra cửa.
Bởi vì vội vàng ra ngoài, Hạ Ngữ Băng đặc biệt lái xe đến, ai ngờ lúc về vừa vặn đúng giờ cao điểm tan tầm, xe chạy trên đường với tốc độ con rùa, phóng mắt nhìn lại, dòng xe uống lượn nhìn không thấy điểm cuối.
"Đúng rồi, vừa rồi anh định nói gì với em?" Hạ Ngữ Băng gõ ngón tay lên vô lăng, quay đầu hỏi Lâm Kiến Thâm: "Chúng ta có thể như thế nào?"
Lúc trước Lâm Tây vì tìm kiếm phương pháp có thể cùng con người cộng sinh, gần như đã thăm hỏi qua tất cả yêu quái trong phạm vi trăm dặm, cuối cùng lấy được một ít tin tức từ chỗ lão yêu có kiến thức rộng lớn, đáng tiếc chưa kịp dùng đến. Trước khi Lâm Tây ngủ say trong bức họa đã nói cho Lâm Kiến Thâm lời đồn chưa qua chứng thực này.
Con người không cách nào biến thành yêu nhưng yêu có thể biến thành người, chỉ là rất nhiều nguy hiểm, hy sinh rất lớn, trong ghi chép lại còn chưa từng có tiền lệ thành công.
"Không có gì." Lâm Kiến Thâm đổi đề tài, chỉ chỉ tay lái nói: "Có muốn anh thay em lái xe về?"
"Không cần, anh không có bằng lái xe, không dám để anh lái xe trên đường." Hạ Ngữ Băng cười ra tiếng, không hỏi tiếp, chỉ nói: "Chờ chút nữa chúng ta đi siêu thị một lát, mua ít đồ ăn, buổi tối làm mấy món ngon chúc mừng một chút."
Trong phòng bếp đang nấu cà chua với nầm bò, Hạ Ngữ Băng đang vắt nước chanh dùng làm gia vị cho hàu, Lâm Kiến Thâm đứng bên cạnh, cầm kéo sửa lại hoa hướng dương vừa mới mua về. Xử lý xong hàu tươi ngon to mọng, Hạ Ngữ Băng lau khô tay, thuận tay phụ cắm vài bông hoa trên bàn ăn, lầm bầm làu bàu nói: "Không biết vườn hoa ở quê thế nào?"
Đang nói, di động trong túi xách đổ chuông.
Lâm Kiến Thâm buông kéo, thay cô lấy điện thoại di động qua, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, nói: "Là chú Hạ gọi đến."
Hạ Ngữ Băng như gặp đại địch, nhanh chóng cung kính nhận lấy điện thoại, thử thăm dò: "Ba?"
Hai ba con nói với nhau vài câu qua điện thoại, lông mày Hạ Ngữ Băng đã nhíu rất chặt, cuối cùng đành hậm hực nói: "Mọi chuyện không hề nghiêm trọng như ba nghĩ đâu, nghiêm túc mà nói, mẹ cũng không phải con người... Được rồi, được rồi, ngày mai gặp."
"Chú Hạ nói thế nào?" Trong tay Lâm Kiến Thâm cầm một cành xương bồ dính nước, kéo đặt dưới cành cây, nhưng thật lâu vẫn chưa cắt xuống.
"Kêu chúng ta ngày mai về nhà ăn cơm, ba phải nói chuyện một phen mới được." Cúp điện thoại, Hạ Ngữ Băng lại thở ra nhẹ nhõm: "Giọng điệu của ba còn coi là bình tĩnh, hẳn là sẽ không làm khó chúng ta. Hơn nữa, nhẫn chúng ta cũng mua rồi."
Vừa nói cô vừa quơ quơ ngón tay mảnh khảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!