Chương 62: (Vô Đề)

Edit: Bạch lan Tửu

"Trên đời này nào có người ba nào như vậy!" Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Ngữ Băng tóc tai rối bù ở trong phòng tắm rửa mặt, lải nhải mãi về chuyện tối hôm qua: "Cuối cùng cũng hiểu mấy người bạn của em tại sao lúc yêu đương lại không muốn về nhà ở, quá xấu hổ mà!"

Lâm Kiến Thâm thay quần áo ở bên cạnh, nghe vậy thì để trần nửa thân trên đi đến, duỗi tay ôm lấy eo cô, nói: "Anh cảm thấy khá tốt mà, chỉ là đồ vật kia còn chưa kịp dùng đến."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tốt cái đầu anh!" Hạ Ngữ Băng phun nước súc miệng ra, cắm bàn chải đánh răng vào trong cốc, quay người tránh khỏi cái ôm của Lâm Kiến Thâm, trừng mắt nhìn anh: "Anh còn cảm thấy tiếc nuối đúng không? Nghĩ đến lúc chúng ta làm mấy chuyện đó ba đều biết hết, cả người em đều hoảng hốt khiếp sợ, chẳng còn chút hứng thú nào nữa!"

Đương nhiên, "hứng thú" của Lâm Kiến Thâm thật sự không tệ, thứ đó dựng thẳng tắp chọc cho Hạ Ngữ Băng mặt đỏ tai hồng. Nếu không phải bởi vì cô quá xấu hổ, nói không chừng tối hôm qua hai người thật sự đã làm xong.

Hai người lại triền miên một hồi mới xuống lầu, chị Lý đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn thấy hai người xuống liền cười nói: "Dậy rồi à? Hôm nay làm canh bánh bao, là món mà Tiểu Ngữ thích nhất, mau qua ăn đi."

Dựa theo tập tục, năm mới khi công nhân viên đi làm phải tặng một bao lì xì, Lâm Kiến Thâm lấy bao lì xì đã sớm chuẩn bị tốt, đưa cho chị Lý: "Năm mới vui vẻ, chị Lý!"

"Ây da, Kiến Thâm không được đâu, sáng sớm hôm nay ba của Tiểu Ngữ đã cho chị một cái lì xì thật lớn rồi!" Chị Lý vừa mừng vừa sợ, liên tục xua tay: "Các em vẫn là sinh viên, không cần tặng bao lì xì cho chị."

Hạ Ngữ Băng kéo lấy tay Lâm Kiến Thâm, cặp nhẫn chói lọi trên tay hai người ánh vào trong mắt chị Lý. Cô chớp chớp mắt: "Đó là ba cho chị, đây là tụi em cho chị, không giống nhau, chị nhận lấy đi."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chị Lý cứ từ chối mãi mà không được, ngượng ngùng mà nhận lấy, nắm bao lì xì ở trong tay: "Cảm ơn hai đứa, tương lai hai đứa kết hôn, chị Lý nhất định sẽ tặng một bao lì xì thật lớn."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Được ạ." Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm ngồi xuống bàn ăn, Lâm Kiến Thâm gắp một cái bánh bao vỏ vừa mỏng trong suốt vừa căng đầy vào trong muỗng của cô, Hạ Ngữ Băng cắn vỏ bánh hút canh bên trong, nóng đến mức hít hà liên tục, mơ hồ hỏi: "Chị Lý, ba em đâu?"

"Ông Hạ đi làm rồi."

"Hả? Đi làm sớm như vậy?"

Chị Lý dọn dẹp lại nồi chén trong phòng bếp, trả lời: "Ông Hạ nói, ông ấy sợ ông ấy còn ở nhà sẽ khiến các em xấu hổ, cho nên mới điếncông ty làm trước... Ôi, Tiểu Ngữ, em làm sao vậy? Bị sặc?"

"Khụ khụ..." Trong đầu Hạ Ngữ Băng lại hiện lên một màn "người ba tri kỉ nhất Trung Quốc đi đưa áo mưa cho con gái" tối qua, nhất thời bị nước canh làm sặc, nửa ngày vẫn chưa hít thở thông.

Lâm Kiến Thâm mau chóng đưa sữa bò nóng đến bên miệng cô, vừa thông khí cho cô vừa dặn dò: "Mau uống vài ngụm đi."

"Sao lại ăn uống như đứa trẻ thế này?" Chị Lý lo lắng sốt ruột nói: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng sặc."

Hạ Ngữ Băng nhấp hai ngụm sữa bò, đầu lưỡi nhuận hồng liếm sữa trên môi, nói: "Không được, năm sau chúng ta vẫn nên về chung cư ở đi, ba em quá đáng ghét!"

Lâm Kiến Thâm nhìn đến nhập thần, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên cánh môi hồng nhuận của cô, ngay cả bánh bao cũng quên ăn. Hạ Ngữ Băng phát hiện, trực giác đoán được nhất định là anh đang liên tưởng đến hành vi có liên quan đến mùa xuân, không nhịn được đỏ mặt: "Không được nhìn nữa, ăn cơm!"

Lúc này Lâm Kiến Thâm mới chuyển tầm mắt. Không biết lại nghĩ đến cái gì, khóe miệng anh lại nổi lên ý cười, khuôn mặt nghiêng ở bức màn sa mỏng màu cam làm nổi bật lên vẻ trẻ trung và anh khí.

Ăn cơm xong, Hạ Ngữ Băng trở về phòng lăn lộn mấy cái đề cương luận văn, chỉ cảm thấy đầu óc trống không. Quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Kiến Thâm đang dựa bên kệ sách, cầm một tập tranh lên xem đến nhập thần.

Đó là tập tranh xuất bản có bản quyền đầu tiên của Hạ Ngữ Băng, mang phong cách thiếu nữ non nớt và tươi đẹp, tất cả đều là hình ảnh tinh linh và búp bê Tây Dương, hiện tại nghĩ lại thấy thật Mary Sue (bàn tay vàng, buff một nhân vật quá đà), Lâm Kiến Thâm lại xem đặc biệt nghiêm túc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!