Chương 61: (Vô Đề)

Edit: Bạch Lan Tửu

Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm ngồi đợi ở quán cà phê không đến nửa giờ thì chuông gió ở cửa ra vào vang lên, Từ Miêu mặc một chiếc áo khoác lông dê mềm màu vàng nhạt đẩy cửa bước vào. Cô ấy thuận tay tháo khăn quàng cổ xuống vắt lên khuỷu tay, tầm mắt ôn hòa đảo một vòng quanh tiệm, dừng lại ở bàn Hạ Ngữ Băng.

Hạ Ngữ Băng hơi sửng sốt trong chốc lát, mãi đến khi Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cặp nhẫn mới mua của hai người chạm vào nhau, cảm giác lành lạnh mới gọi suy nghĩ của cô về. Cô lấy lại bình tĩnh, vẫy vẫy tay với Từ Miêu đang đi tới.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ Miêu đưa hộp quà tặng có nắp đậy màu tối trong tay cho Hạ Ngữ Băng, mỉm cười: "Chị nhớ em quen dùng loại thuốc màu này, vừa hay khi ở nước ngoài nhìn thấy, cho nên mang về cho em một bộ." Vừa nói cô ấy vừa nhìn về phía Lâm Kiến Thâm ở bên cạnh, vui đùa: "Ưu tiên nữ sĩ, cho nên chưa có quà cho Tiểu Lâm."

Hạ Ngữ Băng đứng dậy đón lấy lễ vật, trong nhất thời suy nghĩ lộn xộn, mắt không chớp mà nhìn chăm chú Từ Miêu, ngay cả lời cảm ơn cũng quên nói. Trước kia, Từ Miêu cũng sẽ ngẫu nhiên tặng cô một vài món đồ vật nhỏ nhỏ, nhưng khi đó trong lòng cô có thành kiến với Từ Miêu, luôn phỏng đoán sau lưng cô ấy có âm mưu khác nên mới lấy lòng mình... Mà hiện giờ gặp lại, tất cả đều không còn như vậy nữa.

Trong lúc cô xuất thần, Từ Miêu đã nhạy bén thấy được nhẫn trên ngón áp út của bọn họ, không khỏi ngẩn người, mới híp mắt cười nói: "Ai nha, xem ra lễ vật lần này là hơi nhỏ rồi. Chúc mừng chúc mừng!"

Dịu dàng trong mắt cô ấy không đổi, nhưng lại không nhớ chồng và con gái của mình. Hạ Ngữ Băng khó chịu trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn, dì Từ."

Phục vụ đi tới, Từ Miêu gọi một ly cà phê nóng, lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Hạ, các em sốt ruột gọi chị đến đây là vì có chuyện gấp cần nói sao?"

Tựa như đoán trước được những gì Hạ Ngữ Băng muốn nói, cô ấy nửa đùa nửa thật: "Nếu vì chuyện tình cảm, vậy thì vẫn nên thôi đi. Chị khó khăn lắm mới lựa chọn bắt đầu lại một lần nữa, không muốn vừa đi đã rút lui."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Kiến Thâm biết hiện tại có nói thêm cũng không thay đổi được gì, dứt khoát mở miệng nói chuyện thay Hạ Ngữ Băng: "Dì Từ, Tiểu Ngữ có món đồ muốn đưa cho dì." Vừa nói anh vừa ra hiệu cho Hạ Ngữ Băng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Ngữ Băng hiểu ý, lấy lộ thủy tinh từ trong túi xách ra, vô cùng cẩn thận đưa đến trước mặt Từ Miêu, trong mắt đều là mong đợi.

Ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay ấm áp lập lòe, Từ Miêu bỗng nhiên ngẩn ra, trong mắt có mất mát ngắn ngủi, bàn tay vô thức đè ngực lại. Chợt, cô thấy hoa mắt, phút chốc có những đoạn ngắn không hề báo trước mà xâm nhập vào đại não của cô, lại biến mất trong giây lát, phảng phất như đá chìm đáy biển, chỉ để lại từng nhịp tim đập nhanh như gợn sóng.

Từ Miêu hơi nhíu mày, trong lòng cô có một loạt cảm giác phong phú và đau đớn đánh úp lại, giống như linh hồn bị khuyết thiếu tìm lại được phần bị mất, có một loại tình cảm không tên đang sôi lên, sắp phun trào ra bên ngoài.

Cô ấy nắm chặt chiếc lọ nhỏ kia vào trong lòng bàn tay, sau một lúc thật lâu mới hỏi: "Tiểu Hạ, đây là?"

Hạ Ngữ Băng chớp chớp hai mắt cay cay, tận lực dùng giọng điệu bình thường nhất mà nói: "Dì Từ, con có thể mạo muội hỏi dì một câu không, ngày hai mươi hai tháng sáu của mười hai năm trước, có phải trên đường tan học dì đã trải qua một vụ tai nạn giao thông, sau đó thì được đưa vào bệnh viện nhân dân cấp cứu?"

"Sao em lại biết?"

Từ Miêu lộ ra kinh ngạc, lại nhìn cái lọ trong tay, ánh sáng trong đó càng thêm rực rỡ, hồi lâu mới nói: "Không sai, năm đó chị đúng là vì bị tai nạn giao thông mà phải ở trong bệnh viện nhân dân thành phố rất lâu, tuy rằng có thể thức tỉnh như kỳ tích nhưng đã không nhớ nhiều chuyện. Năm đó ba mẹ chị sợ việc này mang lại bóng ma tâm lý cho chị nên sau khi xuất viện thì chuyển trường cho chị, rất ít người biết đến quá khứ của chị, em nghe từ đâu vậy?"

"Vậy là không sai rồi." Hạ Ngữ Băng nở nụ cười, hốc mắt hơi đỏ lên: "Dì Từ, dì có tin kiếp trước kiếp sau và đổi mệnh không?"

"Tiểu Ngữ, rốt cuộc thì em đang nói gì vậy?" Từ Miêu bật cười: "Sao em cũng bắt đầu mê tín rồi?"

"Dì Từ, có rất nhiều chuyện trong đây không thể một chốc một lát là giải thích được rõ tất cả, thế này đi, cái lọ nhỏ này là đồ vật thất lạc năm đó của dì, hiện tại xem như vật về cố chủ, mong dì nhận lại nó."

Dừng một chút, Lâm Kiến Thâm bổ sung: "Chúng con vẫn là câu nói kia, nếu dì biết được tất cả ký ức đã mất đi mà vẫn cứ không muốn cùng chú Hạ hợp lại, chúng con sẽ tôn trọng ý kiến của dì, tuyệt đối không nhúng tay."

"Ký ức… đã mất?" Từ Miêu càng nghe càng hồ đồ, kinh ngạc nói: "Có quan hệ với cái lọ này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!