Edit: Bạch Lan Tửu
Hạ Ngữ Băng rút tay về. Miệng vết thương trên ngón trỏ thực sự đã khép lại, không còn chảy máu nữa, chỉ để lại một đường thịt mới màu hồng nhạt.
"Tôi chỉ muốn chăm sóc em." Lâm Kiến Thâm nói với cô: "Bà nói chúng ta là anh em, giữa anh em không phải nên chăm sóc lẫn nhau ư?"
Trong lòng Hạ Ngữ Băng trở nên phức tạp, lắc lắc đầu: "Giữa anh trai và em gái đã trưởng thành sẽ không có những hành động này, càng sẽ không có chuyện sống chung cả đời. Đối với em mà nói, anh cũng không tính là anh trai em, nếu em đã nói rõ tâm ý, có lẽ thay vì tiến lên một bước thì nên là lúc lùi về phía sau một bước để đưa ra lựa chọn. Đúng như lời anh nói, em là một con người có lòng tham không đáy, Nếu anh muốn đánh nát ý tưởng không an phận của em, lập tức nói thẳng và rõ ràng rằng anh không thích em đi."
Lâm Kiến Thâm vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, đã lâu như vậy nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi, anh hơi ngẩng đầu, biểu tình vừa chuyên chú vừa nghiêm túc, cố gắng hiểu ý nghĩa lời nói của cô, một hồi lâu sau anh mới hỏi: "Chúng ta như vậy không phải tương đối tốt ư?"
"Như vậy là như nào?" Hạ Ngữ Băng ngẩng đầu cười cười: "Trên mức anh em nhưng lại chưa đến người yêu?"
Lâm Kiến Thâm há miệng thở dốc: "Hạ Ngữ Băng, tôi..."
"Anh không cần vội vàng trả lời, em hy vọng anh có thể suy xét thật rõ ràng, không cần sợ em bị tổn thương, càng không cần vì muốn thử cảm giác mới mẻ một lần mà đáp ứng mù quáng." Bóng đèn trong phòng bếp không ổn định, ánh sáng lập lòe, sáng tối luân phiên dừng ở trong mắt Hạ Ngữ Băng, làm biểu cảm của cô trở nên mơ hồ.
Dừng một chút, cô lại khẽ cười, bổ sung thêm: "Anh, thật xin lỗi vì đã thêm phiền cho anh, nhưng anh không cần quá áp lực, cho dù anh đưa ra lựa chọn gì em cũng đều sẽ hiểu cho anh, tôn trọng anh."
"Hạ Ngữ Băng, tôi vẫn còn chưa hiểu rõ."
Lâm Kiến Thâm đứng dậy, trong mắt là vẻ nghi hoặc rõ ràng: "Em biết rõ yêu và người khác biệt, vì sao lại vẫn còn có loại tâm tư này?"
Hạ Ngữ Băng suy nghĩ một lát mới nói: "Ai mà biết. Có lẽ bởi vì anh quá tốt, cho dù là làm con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng muốn thử một chút."
Lâm Kiến Thâm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt âm trầm.
"Anh, anh có thời gian thì từ từ suy ngẫm, hai ngày này không vội." Một hơi nói sạch những lời tích tụ trong lòng đã lâu, Hạ Ngữ Băng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ, cô đứng dậy, đi vòng qua thân thể cao lớn của anh, thấp giọng nói: "Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Suốt cả đêm Hạ Ngữ Băng đều không ngủ ngon, lại hơi hối hận vì hồi tối đã vì xúc động mà nói ra toàn bộ lời trong lòng, đối với tình yêu, Lâm Kiến Thâm như một trang giấy trắng, cần gì phải ép buộc anh đến vậy đây?
Nhưng nước đổ khó hốt, lời đã nói ra muốn thu lại thực rất khó khăn, cô trằn trọc suốt cả một đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới nặng nặng nề nề mà chìm vào giấc ngủ, không biết ngày hôm sau nên đối mặt với anh thế nào.
Cũng may, sáng sớm có Phí Hiên đến thăm, mang đến cho Hạ Ngữ Băng một cái chân dê. Học kỳ này cậu đã lên lớp mười hai, việc học rất bận, nhưng vẫn luôn kiên trì vẽ tranh, còn bớt thời gian ôn luyện trên thành phố, phác họa cơ bản đã chắc tay, tranh sơn dầu và tranh màu nước cũng tiến bộ không ít, Hạ Ngữ Băng thảo luận các kỹ thuật rải màu trên tranh sơn dầu cùng Phí Hiên nên cũng không còn thời gian rảnh đi nghĩ về mấy chuyện tình tình ái ái linh tinh kia.
Chớp mắt đã một giờ đồng hồ trôi qua, ngoài cửa sổ, mưa thu đã ngừng, nước từ trên mái hiên tí tách tí tách nhỏ xuống, như là một tấm mành nước trong suốt. Hạ Ngữ Băng tựa lưng vào ghế nắn nắn eo, tầm mắt dừng trên cánh tay phải quấn đầy băng gạc của Phí Hiên, hỏi: "Đang yên đang lành sao lại bị thương? Là bị chó cào ư?"
Phí Hiên ngẩn ra, kéo ống tay áo đồng phục màu trắng xanh xuống, che miệng vết thương lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng khẩu hình, nói: Không phải.
Hạ Ngữ Băng lại hỏi: "Đánh nhau với người ta?"
Phí Hiên vẫn lắc đầu, dùng dao nhỏ cạo thuốc màu dư thừa trên vải vẽ tranh sơn dầu, chàng trai trẻ vốn đã an tĩnh lại càng yên lặng thêm không ít, tựa hồ không muốn đề cập đến chuyện này nữa.
Hạ Ngữ Băng đoán có thể cậu có lý do khó nói gì đó, không tiện nói ra, đành phải đổi đề tài khác.
Buổi chiều Phí Hiên còn phải đến trường đi học, ở chỗ Hạ Ngữ Băng ngây ngốc cũng khoảng hai giờ thì phải đi. Hạ Ngữ Băng đành phải đứng dậy đưa cậu ra cửa, đi đến rừng trúc nhỏ sau núi thì vừa vặn gặp Lâm Kiến Thâm lưng đeo gùi trúc, trong tay cầm một chiếc cuộc nhỏ, đang từ một phía khác của rừng trúc từ từ đi đến.
"Anh!" Hạ Ngữ Băng vẫy vẫy tay với anh: "Anh đi đâu vậy?"
Lâm Kiến Thâm không nói gì, chỉ dừng bước, đứng tại chỗ nhìn cô.
Phí Hiên thấy Lâm Kiến Thâm ở đây, liền xua tay ý bảo Hạ Ngữ Băng dừng bước, gõ chữ nói với cô:[Anh Lãng chờ em trên đường cái phía trước, cô giáo Hạ không cần đưa em nữ.]
Hạ Ngữ Băng gật gật đầu: "Vậy em cẩn thận một chút." Nói xong, cô chạy nhanh về phía Lâm Kiến Thâm.
"Em và thằng nhóc nhà họ Phí kia quen nhau thế nào vậy?" Vừa thấy cô qua đây, Lâm Kiến Thâm đã nhíu mày hỏi.
"Cậu ấy học vẽ tranh chỗ em, anh quên rồi sao?"
Chuyện tối hôm qua dường như chưa hề xảy ra, trải qua một buổi tối bình tâm lại, giữa hai người lại khôi phục trầm tĩnh như ban đầu, mặc dù bề ngoài bình tĩnh có gợn sóng lăn tăn nhưng cũng đã che dấu rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!