Chương 26: (Vô Đề)

Edit: Yuzu

"Anh!" Hạ Ngữ Băng vui mừng quá đỗi. Thậm chí cô không còn kịp suy nghĩ tại sao Lâm Kiến Thâm lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cô lập tức cầu cứu nắm lấy cổ tay anh.

"Sương trắng kia... Rốt cuộc là cái cái quỷ gì!"

Thân thể Lâm Kiến Thâm cứng đờ, thật lâu sau mới chậm rãi giơ tay lên, tựa hồ muốn ôm cơ thể hơi run lên của cô. Nhưng mà tay mới giơ lên một nửa, lại đổi thành nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, dùng giọng nói dịu dàng hiếm có: "Không sao, chỉ là sương núi mà thôi."

Hạ Ngữ Băng nấc lên, ngước đôi mắt phiếm hồng lên nói: "Đừng gạt em, hoàng hôn làm sao có sương mù bay, hơn nữa sương này nói đến là đến nói tán liền tán, cũng thật là quỷ dị ah!"

Lâm Kiến Thâm không nói chuyện. Không bao lâu, trong núi sâu một đám chim không biết tên giật mình bay lên, kế tiếp là lá cây lay động, có một tiếng sói hùng hậu trầm thấp truyền đến. Tiếng sói tru kia kéo dài mạnh mẽ, như là thị uy, hoặc như là đang tuyên cáo cái gì, làn sương mù quỷ dị quanh quẩn trong núi hoàn toàn tiêu tán.

Đôi mắt Hạ Ngữ Băng trợn tròn, giọng nói run rẩy: "Anh à, anh có nghe không? Có sói đó!"

Mắt Lâm Kiến Thâm chợt tối đi, "xé" Hạ Ngữ Băng đang bám dính trên người mình như thuốc dán xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe lầm rồi."

"Làm sao có thể nghe lầm được!" Hạ Ngữ Băng nhớ ba từng nói, trong núi này trước kia từng có sói thường lui tới, lại càng lo lắng hơn. Cô nghiêng tai lắng nghe một hồi, không có kết quả, lại đi hỏi Phí Hiên: "Tiểu Hiên, vừa nãy em có nghe được tiếng sói tru không?"Phí Hiên đang ngây người nhìn sâu vào rừng, mãi đến khi Hạ Ngữ Băng vỗ vỗ bờ vai của cậu, cậu mới bừng tỉnh hoàn hồn, lắc đầu, biểu hiện mình cũng không nghe được tiếng sói tru.

Hạ Ngữ Băng hoài nghi với chính mình: Chẳng lẽ là nghe nhầm thật sao?

Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, con đường trong rừng chợt truyền đến tiếng huyên náo lộn xộn

--- là tiếng bước chân nhỏ vụn, hơn nữa rất gấp rút.

Lòng Hạ Ngữ Băng mới buông lỏng lại lơ lửng giữa không trung, không nhịn được liếc nhìn Lâm Kiến Thâm, nghiễm nhiên xem anh trở thành thuốc trợ tim của mình.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, Hạ Ngữ Băng cảm giác mình không kiên trì nổi, nhỏ giọng đề nghị: "Chúng ta trở về đi, ở đây quá dọa người rồi !"

Vẻ mặt Lâm Kiến Thâm không hề thay đổi, chỉ giữ Hạ Ngữ Băng lại, kéo cô đến phía sau mình: "Không sao đâu, đừng sợ."

Rầm --

Có tiếng nhốn nháo trong lùm cây, tiếp theo, một thân ảnh cao lớn từ trong bụi cây rậm rạp nhảy ra, vững vàng đứng trên lối đi, dưới ánh nắng loang lổ.

Thứ này... Không, người này bất ngờ nhảy từ trong rừng ra không kịp đề phòng, Hạ Ngữ Băng không nhịn được 'A' một tiếng, lui về sau một bước, cả người được Lâm Kiến Thâm đúng lúc đỡ lấy, khoảng cách giữa hai người rất gần, tư thế mờ ám.

"Chậc, xem ra tôi tới không đúng lúc rồi?" Giọng nói khàn đục thô lỗ vang lên, hết sức quen thuộc, không phải Phí Lãng thì là ai?

Hạ Ngữ Băng cảm giác suy nghĩ của mình bị đông cứng, thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại: Không phải Phí lãng đã trở về trấn Phỉ Thúy trấn rồi ư, sao lại đột nhiên từ trong rừng sâu chạy tới thôn Linh Khê?

Phí Lãng mới từ trong rừng chạy đến, trong miệng ngậm một điếu thuốc sắp tàn, cũng không biết là đánh nhau với ai hay là ngã vào trong bụi gai, cái áo bị rách vài chỗ, mơ hồ lộ ra cơ thể màu đồng rắn chắc, trên mặt cũng có hai vết máu, trên mái tóc rối tung còn dính vài miếng lá rụng, thoạt nhìn có chút chật vật buồn cười.

"Chậc, đánh nhau với lão yêu bà kia, cả người toàn mùi khai!" Phí Lãng nghiêng đầu ngửi đồ mặc trên người, chân mày nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi, phối hợp với khuôn mặt dính máu kia, nhìn vô cùng tàn bạo.

Hạ Ngữ Băng nhìn Lâm Kiến Thâm một cái, lại nhìn Phí Hiên một cái, biểu hiện của hai người này vô cùng bình tĩnh, dường như đối với hiện tượng khác thường hôm nay gặp nhiều thấy quen. Hạ Ngữ Băng càng suy nghĩ càng thấy không đúng, phía tây khu rừng quỷ bí khó lường, sương mù, mặt trời mưa... Hình như một cái gì đó chẳng bao giờ giao thiệp với thế giới đang bày ra trước mặt cô, chỉ đợi kéo tơ bóc kén.

Phí Hiên rất lo lắng tình trạng vết thương của Phí Lãng, vội vàng chạy tới thật nhanh, ra tín hiệu câm, hỏi thăm cái gì đó.

Phí Lãng lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dùng chân nghiền nghiền, rồi mới đi tới sờ sờ mái tóc mềm mại của Phí Hiên: "Yên tâm, thứ tạp nham mà thôi, sao có thể làm anh của em bị thương được chứ?"

Phí Hiên gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, đáy mắt có lo lắng không che giấu được.

Phí Lãng nói: "Thu dọn đồ đạc về đi."

Phí Hiên gật đầu, đi tới bên dòng suối thu dọn giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh rồi giao cho Hạ Ngữ Băng, lúc này mới khom người chào cô, phất tay tạm biệt.

Đợi thân ảnh của hai anh em họ biến mất ở cuối cây cầu đá, mặt trời chiều đã ngã xuống, Lâm Kiến Thâm mới tự tay nhận dụng cụ vẽ tranh trong tay Hạ Ngữ Băng, nói với cô: "Đi, đi về nhà."

Hạ Ngữ Băng từ trong suy nghĩ hỗn loạn hoàn hồn, 'A' một tiếng, hỏi: "Không phải anh phải canh gác sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!