Chương 8: vừa mưa nắng.

Edit: Bạch Lan Tửu

Bầu trời là một màu xanh thẳm, một con đường nhỏ mới được tu sửa chạy xuyên qua rừng trúc, dọc theo hai ba trăm mét sườn dốc kéo dài đến đường lớn bên núi, động lực của xe máy điện, lúc lên sườn núi vô cùng khó khăn. Hạ Ngữ Băng kinh hồn bạt vía mà nghiêng người ngồi phía sau Lâm Kiến Thâm, nhìn xe máy điện lấy tốc độ như con rùa mà xiêu xiêu vẹo vẹo leo lên sườn dốc, thậm chí còn nhìn một con chó già màu vàng chậm rì rì đi từ phía sau đến, lại trơ mắt nhìn nó lướt qua bên người...

Con chó già xoay người, ném một cái nhìn xem thường về phía hai anh em đang di chuyển với tốc độ con rùa.

"Anh." Hạ Ngữ Băng chỉ vào con chó già kia, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Con chó kia là đang khinh thường tốc độ xe của chúng ta ư?"

Sau giờ Ngọ ánh mặt trời là chói chang nhất, nhưng Lâm Kiến Thâm lại dường như cách biệt với ánh mặt trời, làn da vẫn trắng nõn sạch sẽ, ngay cả một vết đỏ lên vì bị phơi nắng cũng không có, buồn bực nói: "Ít nói nhảm đi, ngồi cho vững."

Vừa nói vừa chuyển tay lái tăng tốc, xe máy điện ầm một tiếng xông lên sườn dốc.

Hạ Ngữ Băng sợ tới mức ngay cả kính râm cũng suýt nữa rơi mất, cô ôm lấy eo Lâm Kiến Thâm theo bản năng để ổn định cơ thể, ở trong tiếng hỗn loạn của ác

- quy mà hô: "Chậm một chút, chậm một chút! Anh! Anh ơi!"

Xe điện siêu siêu vẹo vẹo mà leo lên được sườn núi, ánh mặt trời chói mắt bị bóng râm che trời lấp đất thay thế, gió lạnh ập vào trước mặt, vô cùng thích ý. Hoảng sợ trong lòng Hạ Ngữ Băng cuối cùng cũng yên ổn lại không ít, tay đang ôm Lâm Kiến Thâm cũng buông ra, sửa lại vạt áo đã kéo của anh, nói: "Anh, kỹ thuật lái xe của anh thật kém."

Lâm Kiến Thâm đội mũ bảo hiểm, mặc dù là ngồi trên một chiếc xe máy điện cũ nát nhưng vẫn toát ra một loại khí chất lạnh lùng, nói: "Tôi chưa từng đèo người, đây là lần đầu tiên."

Hạ Ngữ Băng im lặng trong chốc lát rồi nói: "Anh nói gì cơ?"

Lâm Kiến Thâm bình tĩnh nhắc lại lần nữa: "Lần đầu tiên đèo người, không thuần thục."

Hạ Ngữ Băng lại đột nhiên ôm lấy eo anh, nói như phát điên: "Lần đầu tiên anh đèo người lại dám chở em đi xa nhà? Mạng em không đáng tiền vậy sao, anh?"

Cổ thụ chạy dọc theo đường núi, tiếng ve vang lên từng hồi nối tiếp nhau, trong không gian vang vọng tiếng chim, ánh nắng mặt trời loang lổ chiếu xuống, khóe miệng Lâm Kiến Thâm hơi nhếch lên.

Thôn bên có tên là "Thôn Thạch Ngưu", tọa lạc ở khoảng đất bằng phẳng dưới chân núi, so với thôn Linh Khê thì nhà cửa dày đặc hơn nhiều, ruộng tốt ao đẹp, đường ruộng thông thoáng, giữa thôn có một cửa hàng bán lẻ được cải tạo từ một nhà hợp tác xã kiểu cũ.

Hạ Ngữ Băng vừa thấy cửa hàng chỉ có ba gian to nhỏ mặt tiền thì tuyệt vọng

--- vừa loạn vừa tàn, bởi vì nằm sát đường cho nên trên cửa sổ kính và bàn ghế đều phủ một lớp bụi thật dày, thật sự là khác xa so với siêu thị lớn trong thành phố. Cũng may tuy chim sẻ có nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, cái nên có đều có, Hạ Ngữ Băng muốn một thùng bia và hai chai Sprite to làm đồ uống, Lâm Kiến Thâm cần một túi bột mì mới.

Hạ Ngữ Băng vốn còn muốn mua ít đồ ăn vặt khác nữa, nhưng vừa nhìn thấy cửa hàng nhỏ này thật linh tinh rối loạn, sợ bị mua phải hàng giả hoặc là hàng quá hạn nên đành từ bỏ. Cô giành trả tiền, lại bị Lâm Kiến Thâm cản lại, nói: "Không cần em trả, để tôi."

Hạ Ngữ Băng ngượng ngùng: "Không cần anh trả! Tiền ba em cho anh anh cũng không nhận, sao em có thể không biết xấu hổ mà lại làm phiền anh đây? Hơn nữa, các anh ở nông thôn này kiếm một phân tiền cũng đã không dễ dàng gì."

Lâm Kiến Thâm vẫn kiên trì: "Để tôi!"

Bà chủ mập mạp ngồi sau cây quạt, dùng tiếng địa phương mà vui tươi hớn hở nói: "Nên do nam thanh niên kiếm tiền, nào có đạo lý để các cô gái nhỏ kiếm tiền chứ. Chàng trai, đây là bạn gái cậu hả? Thật là xinh đẹp nha!"

Hạ Ngữ Băng nghe không hiểu lắm nên vẻ mặt hơi mờ mịt.

Lâm Kiến Thâm trả tiền mặt, liếc nhìn Hạ Ngữ Băng một cái, dùng tiếng phổ thông nói: "Cô ấy là em gái tôi, không phải bạn gái."

Câu này thì Hạ Ngữ Băng nghe hiểu, thấy dáng vẻ cô đơn của Lâm Kiếm Thâm, trong lòng nảy lên ý xấu, trong một giây máu diễn nổi lên, giữ chặt tay Lâm Kiến Thâm rồi lắc lắc: "Rõ ràng chính là tình cảm giữa bồn nước và nước xanh mà!"

Lâm Kiến Thâm cảnh giác: "Em lại giở trò quỷ gì vậy hả?"

Bà chủ thuần phát thế nhưng đã bị lừa, nhập diễn vô cùng, thở dài: "Ây yo, chàng trai, còn nói không phải bạn gái cậu! Đây không phải là tình cảm rất tốt sao!"

"..." Lâm Kiến Thâm hờ hững nhìn cô, tránh khỏi tay cô, nói: "Không phải, em buông ra."

Tuy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, những lỗ tai ửng đỏ đã bán đứng cảm xúc hiện tại của anh, anh đang ngượng.

Hạ Ngữ Băng hiếm khi thấy được sự thất thố của anh, nhoẻn miệng cười trộm.

Lâm Kiến Thâm trắng mắt liếc cô một cái, chất thùng bia và gói bột mì lên xe máy điện, sau đó leo lên xe chậm rì rì rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!