Chương 7: lâm thẳng nam.

Edit: Bạch Lan Tửu

Tiếng xe máy nổ vẫn còn tiếp tục vang lên, cái người tự xưng là "cậu họ" kia là một người đàn ông trung niên da ngăm đen có cái bụng bia, đang ồn ào với Lâm Kiến Thâm: "Tao đến tìm cháu gái họ của tao, có quan hệ gì với một người ngoài như mày? Mày ăn vạ ở trong nhà của bà già kia còn chưa tính, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản Hạ Ngữ Băng nhận người cậu họ là tao đây?

Sao hả, sợ nó biết mày là loại mặt hàng gì ư?"

Giọng của người này rất thô, lời nói hơi khó nghe, Lâm Kiến Thâm cũng tức giận, nặng nề nói: "Hài cốt của bà còn chưa lạnh, ông còn ở chỗ này của bà làm loạn, sẽ bị trời phạt."

Trong thôn này, Lâm Kiến Thâm nổi tiếng là người "miệng vàng lời ngọc", phàm là lời từ trong miệng anh nói ra, thường thì đều sẽ ứng nghiệm. Nghe được ba chữ "bị trời phạt", người cậu họ kia hơi co rúm lại.

Giọng nói của Lâm Kiến Thâm rất lạnh, mang theo một loại từ tính nguyên thủy nhất, nặng nề nhả ra một câu: "Có chuyện gì thì nói với tôi đây."

"Mày là ai, dựa vào đâu tao phải nói với mày?" Cậu họ còn tiếp tục cao giọng: "Hạ Ngữ Băng, con ở đâu? Cậu mang đồ ăn đến cho con này!"

Trong phòng, Hạ Ngữ Băng hơi bất an mà đứng dậy, muốn ra xem rốt cuộc thì người đàn ông đang ồn nào này là ai, nhưng lại bận tâm đến lời dặn dò của Lâm Kiến Thâm, tay đã đặt ở trên cửa lại chậm rãi thu về.

"Cô ấy không có ở đây." Lâm Kiến Thâm đứng ngoài cửa sân, rất có tư thế của "một người giữ ải, vạn người khó vào", ánh mắt giống như hai thanh đao.

Hai người ở cửa khắc khẩu một lát, phần lớn thời gian đều là người tự xưng cậu họ kia mắng đến hăng say. Có lẽ là tự thấy mất mặt, hoặc là kiêng kị biểu tình quá âm u lạnh lẽo của Lâm Kiến Thâm, sau khi mắng một lát thì ông ta lại cưỡi lên xe máy nghênh ngang rời đi.

Không lâu sau thì Lâm Kiến Thâm đẩy cửa bước vào nhà, vẻ lạnh lùng trên mặt còn chưa tiêu tán hết.

Hạ Ngữ Băng không ngờ một người trắng trẻo điềm đạm như Lâm Kiến Thâm cũng sẽ lộ ra loại biểu tình hung dữ như vậy, do dự một lát cô mới rót một ly trà lạnh đưa đến chỗ anh: "Anh, uống một ngụm trà cho bớt giận đi."

Hiện tại cô gọi "anh" càng lúc càng thuận miệng, Lâm Kiến Thâm nghe xong cũng nguôi giận không ít, nhận lấy ly sứ tráng men, ngẩng đầu uống mấy ngụm trà, sau lại dùng mu bàn tay lau đi vệt nước bên khóe miệng.

"Cậu họ... em nhớ hình như là có một người như vậy, tên là Ngô Bằng Phi đúng không? Đã nhiều năm không gặp, con đường làm ăn buôn bán lúc trước vẫn do ba em hỗ trợ khai thác đấy."

Hạ Ngữ Băng đã sớm không còn nhớ vị cậu họ kia tròn dẹp thế nào, chỉ từng nghe Hạ Tông Trạch nhắc qua, người này có lòng lợi dụng rất mạnh, không phải đối tượng có thể kết giao lâu dài. Đã nhiều năm không gặp mặt như thế, một chút quan hệ thân quen đã sớm nhạt đi, không biết ông ta đột nhiên đến tìm người thân là hậu bối như cô để làm gì?

Cô nghĩ không thông đành quay qua hỏi Lâm Kiến Thâm.

"Hàng thêu Hồ Nam trước kia của bà là mượn tay Ngô Bằng Phi để bán ra, sau này chúng tôi mới phát hiện, giá mà khách hàng đưa cho ông ta so với giá cuối cùng về tay chúng tôi cao hơn rất nhiều. Ví dụ như một bức bình phong Cẩm Tú Sơn Hà thêu hoa hai mặt, rõ ràng là khách hàng dùng bốn năm vạn để đặt cọc, cuối cùng đưa đến tay chúng tôi còn chưa tới một vạn."

"Thật là quá đáng! Ông ta đây là ở giữa đầu cơ trục lợi hàng thêu của mọi người, báo giá giả mà kiếm được món lợi kếch xù."

Lâm Kiến Thâm gật gật đầu: "Sau đó chúng tôi phát hiện ra, không giao tranh thêu cho ông ta bán nữa, ông ta không có đường kiếm tiền, đương nhiên sinh mâu thuẫn mà gây sự với chúng tôi."

Thì ra là thế, chỉ là...

Hạ Ngữ Băng khó hiểu: "Nhưng ông ta tới tìm em làm gì? Em cũng không biết thêu mà." Chẳng lẽ là bị thiệt ở chỗ thế hệ trước cho nên muốn tìm đám trẻ con để trút giận?

"Gần đây ông ta muốn khai phá thôn Linh Khê làm làng du lịch, nhà của bà có non có nước, có hoa viên, rừng trúc, còn có vườn rau và cây ăn quả, ông ta muốn hợp tác với bà làm Nông Gia Lạc, bà không muốn, đã từ chối vài lần."

"Vì sao lại không muốn?" Hạ Ngữ Băng ngẩn ra, có tiền để kiếm không phải chuyện tốt ư?

Ánh mắt Lâm Kiến Thâm lập tức trở nên vô cùng u ám, ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên một chút chán ghét rồi chợt tắt.

Hạ Ngữ Băng biết bản thân nói sai rồi, trong lòng căng thẳng, lại có chút không phục. Ông anh này thật hung dữ mà.

"Nơi này là vùng đất yên tĩnh hiếm có, nếu như thương nghiệp hóa, cả ngọn núi sẽ bị phá hỏng và đào rỗng, linh mạch sinh tồn trong núi đều sẽ bị hủy hoại hết. Hơn nữa căn bản là ông ta không có đủ nhân lực và kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng, đến cuối cùng quá nửa khả năng là sẽ cầm tiền bỏ trốn."

Lâm Kiến Thâm dừng lại một chút rồi đứng dậy lấy mấy cái ly trong phòng bếp xếp lên bàn, nói: "Có lẽ là thấy bà không còn nên đánh chủ ý lên người em thôi."

Dù sao di sản của bà ngoại là do Hạ Ngữ Băng thừa kế.

"Em hiểu rồi, núi vàng núi bạc có thể so với non xanh nước biếc ư? May là có anh ở đây, nếu chỉ có mình em ở nhà, nói không chừng sẽ bị cậu họ lừa mất." Hạ Ngữ Băng chưa từng trải qua những việc này, đột nhiên sinh ra một loại tôn kính đối với Lâm Kiến Thâm, cảm thấy anh cũng không hơn cô bao nhiêu, lại phải xử lý nhiều loại chuyện phiền lòng như vậy, thật là quá không dễ dàng.

Khuôn mặt Lâm Kiến Thâm hơi dịu lại, địch ý như có như không mới vừa rồi cũng từ từ tản đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!