Edit: Yuzu
Hạ Ngữ Băng tìm một cái thùng giấy đựng tất cả những thứ cô muốn mang về Hàng Châu. Con mèo già nằm ngủ bên cạnh thấy chiếc thùng thì như chó thấy xương, không cách nào khống chế được tự nhét thân thể béo ú của mình vào.
"Sơ Hạ, ngươi lại béo lên, cả người đều là mỡ!" Hạ Ngữ Băng ôm nó ra khỏi hộp, dùng ngón tay chỉ chỉ vào cái mũi đen của mèo già, than thở: "Thật là không nỡ xa mọi người. Đáng tiếc yêu quái không thể rời xa cố thổ (quê hương), nếu không ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi Hàng Châu ăn hải sản, chúng ta có một siêu thị hải sản rất lớn, nhất định ngươi sẽ thích."
Mèo già dựng đứng hai lỗ tai lên, đôi mắt mèo màu hổ phách nghiễm nhiên biến thành hai con cá nhỏ, nuốt nước miếng.
Lâm Kiến Thâm từ sân sau đi tới, đặt một cái sọt rau quả và thịt lên bàn cơm, sau đó để cho Hạ Ngữ Băng sắp xếp.
"Anh, anh đưa mấy thứ này vào nhà làm gì?" Hạ Ngữ Băng lục lọi cái sọt, nào là anh đào, cà chua, cà tím, bí đỏ... thậm chí còn có hai con vịt khô và con gà mái mới làm thịt.
"Mang về cho em ăn." Lâm Kiến Thâm dùng dây thừng xâu vịt khô lại bỏ vào trong thùng giấy: "Cái này cũng cho em." Nói xong lại cầm con gà mái đã nhổ sạch lông kia lên.
"Còn có cái này." Mấy chuỗi anh đào đỏ au và cà chua cũng bỏ vào.
"Cái này." Lại bỏ bình ớt ngâm và hai bó đậu đũa khô vào.
"Cái này cũng..."
Thấy trái bí đỏ nặng gần năm ký cũng sắp bị mạnh mẽ nhét vào thùng giấy đã chất như núi, Hạ Ngữ Băng không nhịn được nữa, dở khóc dở cười ngăn anh lại: "Cái này không cần, em không mang nổi nhiều đồ như vậy đâu."
"Không phải em còn có cái vali kéo sao? Đi lấy xuống, tôi nhét vào vali cho em, kéo đi sẽ dễ hơn."
"Thật không cần..."
Lâm Kiến Thâm ôm trái bí đỏ ước lượng một chút, đúng là có hơi nặng, đành thôi vậy. Suy nghĩ một lát, anh lại nói: "Không phải là em thích ăn khoai lang dẻo sao? Mang vài cân đi."
Làm thế này, là hận không thể dời cả vườn rau cho cô sao, Hạ Ngữ Băng kìm lòng không đặng nhìn chóp mũi ướt mồ hôi của anh, nói: "Anh giữ cho em, lần sau em quay lại ăn."
Có lẽ Lâm Kiến Thâm không nghĩ cô sẽ nói hai chữ quay lại, anh sửng sốt một hồi, cuối cùng khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch một chút, gật đầu nói: "Được."
Phải có mặt trên xe lửa lúc hai giờ chiều, mất hai giờ lái xe từ thôn đến ga xe lửa cao tốc trong thành phố, bây giờ gần như đã sẵn sàng để rời đi.
Hạ Ngữ Băng đặt cuốn sổ tay và máy tính bảng kỹ thuật số vào cái túi lớn, lúc xuống lầu tiện tay vuốt bộ lông trơn tuột mềm mại của Sơ Hạ. Khi ra cửa đã thấy Lâm Kiến Thâm thay cô đặt hành lý lên xe.
Trước khi đi, mấy bà mấy thím của các nhà thường lui tới đều tặng quà chia tay, cơ bản đều là trứng vịt của nhà mình, cộng lại khoảng mười ký, ngay sau đó hành lý của Hạ Ngữ Băng nặng hơn rất nhiều, phải lấy thêm cái vali nữa để xếp vào.
Xe chạy lên đường núi, con đường uốn lượn, dãy núi nhấp nhô trong tầm nhìn, lúc mới tới đây thì xanh biếc, bây giờ lúc đi lại phát hiện có lá cây đã chuyển vàng.
Lâm Kiến Thâm im lặng lái xe, mắt nhìn phía trước, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc đầu chú Hai gọi người tài xế đưa Hạ Ngữ Băng đi lên thành phố, Lâm Kiến Thâm không chịu, kiên trì muốn tự mình đưa đi. Hạ Ngữ Băng nhìn ra được anh không hài lòng với chính anh, nhưng không dám ngẫm nghĩ, không hẹn mà cùng duy trì im lặng, ẩn chút tâm tư mềm mại kia vào tận đáy lòng.
Đến thị trấn, Hạ Ngữ Băng nói: "Anh, anh cho em xuống ven đường, em bắt xe ra thành phố."
Lâm Kiến Thâm cũng không giảm bớt tốc độ xe, vòng qua cái chợ chen chúc, thản nhiên nói: "Tôi đưa em đến thành phố."
"Như vậy sao được? Anh không có bằng lái mà." Tuy rằng có thể ở cùng Lâm Kiến Thâm nhiều hơn một lúc, nhưng an toàn là trên hết, Hạ Ngữ Băng cũng chỉ đành kiềm chế sự vui vẻ ở đáy lòng, khuyên nhủ: "Trong thành phố kiểm soát giao thông rất nghiêm, bị giam xe sẽ gây thêm phiền phức cho chú Hai."
"Không sao." Lâm Kiến Thâm kiên trì.
Hạ Ngữ Băng khuyên bảo không thành, đành phải thôi.
May mắn không gặp xe tuần tra của cảnh sát giao thông, cả đường bình an tới cái sân lớn của nhà ga, Lâm Kiến Thâm giúp cô lấy hành lý xuống xe, đưa vào trạm kiểm tra an ninh.
"Lần sau quay lại, là lúc nào?" Lâm Kiến Thâm cách lan can sắt hỏi cô.
Hạ Ngữ Băng thẩm tra đối chiếu thẻ căn cước, đặt vali lên băng chuyền kiểm tra an ninh: "Kỳ nghỉ gần nhất cũng phải đến Quốc Khánh vào tháng mười, nhưng khi đó vé xe rất hiếm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!