Chương 37: trịnh học trưởng

Edit: Yuzu

Hạ Ngữ Băng nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Ngạn, miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng, mãi không biết nên trả lời anh ta như thế nào, đơn giản là úp điện thoại lên bàn.

Loại chuyện tình cảm này, lưỡng tình tương duyệt là hạnh phúc, nhưng nếu như chỉ một bên tình nguyện, mà đối phương lại vô cùng nhiệt tình nhưng lại không tôn trọng mong muốn của bạn, vậy thì nó trở thành gánh nặng.

Hiện tại Hạ Ngữ Băng cảm thấy đôi vai nặng trĩu, trên người đều là gánh nặng mang tên Trịnh Ngạn.

Thấy cô không có dấu hiệu trả lời, Trịnh Ngạn lại gửi tin nhắn qua, như là đã hiểu ra một chút:[Học muội không chào đón anh sao?]

Hạ Ngữ Băng cắn chiếc đũa trả lời:[Ha ha, không có không có. Học trưởng một ngày kiếm tỷ bạc, qua đây nhất định là có việc cần xử lý nhỉ?]

Trịnh Ngạn:[Tới đây làm một dự án lớn, dứt khoát tự cho mình nghỉ mấy ngày, tới quê em ngắm sông nước thiên nhiên, không làm phiền em chứ?]

Hạ Ngữ Băng có chút nghi hoặc: Anh đi chơi của anh, lại không biết tôi ở trấn nào thôn nào, sao lại nói làm phiền?

Lâm Kiến Thâm nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì." Hạ Ngữ Băng khóa màn hình, nghĩ thầm: Trịnh Ngạn cũng không biết chỗ mình ở mà?

Nhưng sự thực chứng minh, cô đã đoán sai.

Lúc Trịnh Ngạn đang cầm một bó hoa tươi, cầm quà cười tủm tỉm gõ cửa nhà Hạ Ngữ Băng, cô sửng sốt, bị ánh nắng vô cùng rực rỡ đâm vào mắt, mất rất lâu mới phản ứng được: "Học trưởng, sao anh biết nhà em ở đây?"

"Đi theo hướng dẫn của con tim." Trịnh Ngạn cũng không nói thật, mỉm cười: "Đường đột quấy rầy, đây là quà gặp mặt." Nói xong, anh ta đưa bó hoa cát cánh tươi rất lớn và túi quà tới.

Bó hoa này của anh ta rất xảo quyệt, không phải là hoa hồng mập mờ, mà là hoa cát cánh tươi tắn thanh lịch, được gói bằng giấy tiếng Anh cổ điển, khiến người ta không tiện từ chối. Tay Hạ Ngữ Băng đang đặt trên chốt cửa, một lát sau cô mới nhận hoa, nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn, bỏ quên túi quà tặng xa xỉ trong tay anh ta.

Trịnh Ngạn cũng không ngượng ngùng, anh ta thu túi quà lại.

"Trời nóng quá, học muội không mời anh vào nhà ngồi một lát sao?"

Hạ Ngữ Băng còn chưa kịp trả lời thì chợt nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cầu thang cũ kỹ, Lâm Kiến Thâm từ trên lầu đi xuống, hỏi: "Ai tới hả?"

Hạ Ngữ Băng nghiêng người trả lời: "Là học trưởng của em, tới đây nghỉ phép."

Vừa nghe đến hai chữ học trưởng Lâm Kiến Thâm không khỏi cảnh giác. Anh băng qua phòng khách đi đến, Trịnh Ngạn cũng cảnh giác đi vào nhà một bước, tầm mắt của hai người đàn ông giằng co với nhau, hai người híp mắt như hai đầu sư tử đang tranh giành con mồi, đột nhiên nhiệt độ không khí giảm xuống mấy độ.

Hạ Ngữ Băng cảm giác mình chính là con mồi bị săn đáng thương kia, có hơi xấu hổ.

Trịnh Ngạn vẫn cười như trước, chỉ là sóng mắt tối đi vài phần, chủ động vươn tay với Lâm Kiến Thâm: "Chào anh, tôi là Trịnh Ngạn, anh là anh trai của Ngữ Băng đúng không?"

Anh ta cố ý tăng ngữ điệu hai chữ anh trai, tựa như đang muốn nhấn mạnh cái gì đó. Hạ Ngữ Băng nhất thời không nói được mình đang có cảm giác gì: Chuyện nhà của mình, còn có cái gì mà Trịnh Ngạn không biết?

Ai nói dáng vẻ đẹp trai bám đuôi thì không phải là kẻ điên bám đuôi?

Lâm Kiến Thâm cũng không bắt tay lại, anh cũng không để ý là có thất lễ hay không, tầm mắt đảo qua đảo lại trên tay Trịnh Ngạn, rồi dừng trên bó hoa cát cánh trong lòng Hạ Ngữ Băng, gương mặt vốn lạnh lùng lại lạnh thêm vài phần.

Tay Trịnh Ngạn cứng đờ giữa không trung, nụ cười không được tốt cho lắm.

Hạ Ngữ Băng biết Lâm Kiến Thâm vô cùng bài xích người ngoài, mà Trịnh Ngạn lại tâm cao khí ngạo, cô thật sự sợ hai người này sẽ gây nhau trước cửa nhà, vội vàng hòa giải: "Học trưởng đi từ xa tới hẳn là rất mệt, vào nhà ngồi một lát đi."

Trịnh Ngạn thu tay về, nhìn Lâm Kiến Thâm vài lần bằng ánh mắt ngờ vực, nói tiếng Quấy rầy, rồi xoay người lại tháo giày.

"À, không cần đổi giày, trong nhà cũng không có dép dư cho anh mang." Hạ Ngữ Băng để Trịnh Ngạn ngồi trong phòng khách, thuận tay đặt bó hoa trên bàn trà, đi bật quạt cho anh.

Lâm Kiến Thâm lạnh lùng nhìn Hạ Ngữ Băng bận tới bận lui, ánh mắt trầm hơn, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hạ Ngữ Băng nghe thấy tiếng, bưng trà lạnh đi ra, lên tiếng gọi: "Anh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!