Chương 28: lâm kiến thâm, anh về đi, đi…

Edit: Yuzu

Tiếng chuông kéo dài liên tục không ngừng, Hạ Ngữ Băng mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại bị ánh sáng ngoài cửa sổ làm chói không mở mắt ra được.

Vì ghé đầu vào trên bàn sách ngủ một đêm mà cái cổ đau nhức, đôi chân nhỏ tê dại từng trận, cô từ từ nhắm hai mắt làm chậm di chứng do dựa vào bàn ngủ, bàn tay quơ lung tung trên bàn sách một hồi, lại không cẩn thận đụng vào laptop, màn hình sáng lên, hiện ra giao diện tìm kiếm đêm qua.

[Cánh và sừng là gì]

[Nửa rồng nửa người cánh dài là cái gì]

[《 Sơn Hải kinh 》Yêu quái]

[Trên thế giới thật sự có yêu quái sao ]

[Người biến dị ] 

...

Ngày hôm qua từ bệnh viện trở về, cô đã tự nhốt mình trên lầu, không ngừng tìm kiếm mọi thứ liên quan đến thân thế của Lâm Kiến Thâm. Có vô số trang web mở, chữ rậm rạp chằng chịt, đến sau cùng ngay cả Ngụy khoa học gì đó cũng kiểm chứng qua, nhưng không có một tin tức nào có thể nói cho cô biết thân phận của Lâm Kiến Thâm.

Sừng rồng, vảy đen, cánh chim... Đến cùng thì anh là cái gì chứ? Bây giờ đang trốn ở đâu? Bà ngoại biết thân phận thật sự của anh không?

Trong lúc nhất thời suy nghĩ hỗn loạn, thần kinh căng thẳng suốt đêm khiến đầu cô đau đớn, tầm mắt rã rời, ngay cả màn hình cũng chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa, mãi đến khi chuông điện thoại di động kiên nhẫn vang lên lần thứ hai, gọi thần trí cô trở về.

Trên màn ảnh hiện lên người gọi là Ba ba, Hạ Ngữ Băng xoa cái cổ đau nhức ngồi dậy, ấn nút nghe, gọi một tiếng: "Ba..."

Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện mình nằm úp một đêm, cổ họng khàn khàn không phát ra hơi.

Quả nhiên Hạ Tông Trạch nghe ra khác thường, trầm giọng hỏi: "Tiểu Ngữ, bị cảm hả con?"

"Không có, mới vừa tỉnh ngủ, cổ họng còn chưa mở."

Xa Hạ Tông Trạch hơn một tháng, mặc dù hai cha con cô cách xa nhau ngàn dặm, nhưng trái lại tình cảm càng ngày càng gần. Cô đã không giống như trước nữa, hễ mở miệng là đả thương người, không hiểu chuyện. Nghe giọng lo lắng của Hạ Tông Trạch, cô giống như là đứa trẻ làm sai cảm thấy áy náy, hắng giọng hỏi: "Ba ơi, ba xuống máy bay rồi ạ?"

Cô vừa hỏi việc này đã nhắc nhở Hạ Tông Trạch. ông buông tiếng thở dài: "Ba đang muốn với con chuyện này, bên này bão vào, chuyến bay bị hủy bỏ, hôm nay không tới được."

Hôm nay ánh nắng thưa thớt, tầng mây rất dày, thoạt nhìn là trời sắp mưa. Hạ Ngữ Băng sợ run một hồi, tâm trạng có một chút nhẹ nhõm không rõ, một lát sau mới nhẹ nhàng Oh một tiếng, an ủi nói: "Không sao đâu ba, bây giờ con rất khỏe, ba đừng lo lắng."

Hạ Tông Trạch vẫn chưa quá yên tâm: "Hai ngày nữa cho dì Từ tới đón con được không? Hoặc là ngày mai con đi đường sắt cao tốc về, tiện hơn đi máy bay."

Hạ Ngữ Băng khẩy rớt lớp sơn ở mép bàn sách, thấp giọng nói: "Ba, con không muốn về Hàng Châu."

Điện thoại bên kia im lặng một hồi, sau đó, hạ Tông Trạch hỏi: "Tiểu Ngữ, Lâm Kiến Thâm có về chưa?"

Giọng ông hơi nặng nề, Hạ Ngữ Băng nghĩ có lẽ ông nghi ngờ Lâm Kiến Thâm. Suy nghĩ một lát, cô bình tĩnh nói: "Vẫn chưa, anh có việc gấp phải đi xa."

Dường như Hạ Tông Trạch đã sớm đoán được như vậy, giọng lại nặng hơn vài phần, nghiêm túc nói: "Tiểu Ngữ, lời như vậy con dùng để lừa gạt các ông các thím thì được, nhưng không lừa được ba. Con nói thật cho ba biết, có gặp phải rắc rối gì hay không?"

Hạ Ngữ Băng không giỏi nói dối, trong lòng đau xót, chỉ đành nói thật: "Ba, con nghĩ vụ tai nạn xe này không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì..."

Cô nói rõ đầu đuôi chuyện Vương Uy và Ngô Bằng Phi tới nhà quấy rầy vì bất động sản và tranh chấp đất đai cho Hạ Tông Trạch nghe, lại nhắc tới đêm hôm đó hai gã tài xế gây tai nạn nói muốn giết người diệt khẩu, cuối cùng tổng kết lại: "Đêm hôm trước, con đi xe điện của anh về, bởi vì trời quá tối nên bọn họ chỉ nhìn xe không nhìn người, nhận nhầm con thành anh, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy..."

Hạ Ngữ Băng cố ý lượt bớt bí mật thân thế của Lâm Kiến Thâm, nhưng cũng đủ để cho Hạ Tông Trạch lo sợ. Giọng của ông chợt trở nên sắc bén: "Chuyện lớn như vậy, sao con không nói trước với ba? Có phải con thật sự cho rằng mình trưởng thành rồi, chuyện gì cũng có thể tự mình xử lý được, không cần tới ba nữa phải không?"

"Ba, con không hề nghĩ như vậy. Con chỉ không ngờ bọn họ vì một chút đụng chạm mà có thể làm ra loại việc này." Hạ Ngữ Băng cúi đầu, viền mắt đỏ lên, nếu như Hạ Tông Trạch có thể xuyên qua điện thoại nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô, có lẽ cũng không đành lòng lớn tiếng trách cứ nữa.

Dừng một lúc, cô lại hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Cho dù con bao lớn, có năng lực xử lý vấn đề hay không, ba mãi mãi là ba của con, con vẫn luôn luôn cần ba."

Quan hệ giữa hai cha con cô đã đóng băng hơn một năm, cuối cùng cũng tan rã trong thời điểm không quá thích hợp này. Một người cha uy nghiêm mạnh mẽ lúc nào cũng thất bại thảm hại trước mặt đứa con gái làm nũng và tỏ ra yếu thế, Hạ Tông Trạch cũng không ngoại lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!