Edit: Mộc Tử Đằng
Bản thân Đàm đinh đang còn có chút lúng túng, nhưng khi nhắc đến chuyện của Hứa Kiều, cô liền thả lỏng đôi chút.
Cô cười cười nói:
"Thì ra anh vì chuyện này mà bái phục cô ấy, hơn nữa lão đại của các anh ngày thường thực rất đáng sợ sao?"
Trần Nhiên biểu cảm vô cùng kinh hãi.
"Đáng sợ, anh ấy đâu chỉ là đáng sợ."
"Khoa trương như vậy sao?"
"Bằng không cô cho rằng vì sao tôi lại bái phục bạn của cô chứ."
Đàm đinh đang hiểu rõ cười cười, người đàn ông Thẩm Lạc Dương này, không cần phải thăm dò cô cũng biết, anh ta tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc vào, hơn nữa chỉ bằng ánh mắt anh ta ngày đó nhìn cô thì cô đã biết.
Ánh mắt của cô không khỏi nhìn vào Tống Lâm đang đi cạnh Trần Nhiên, cô đánh giá nhìn anh ta vài lần.
Cô nhìn anh ta cũng có vẻ hơi quen quen.
Trần Nhiên phát hiện ánh mắt cô ấy dừng trên người Tống Lâm, vì thế mở miệng nói.
"Đây là Tống Lâm, ngày đó cậu ta cũng có mặt ở đó."
Đàm đanh đang nhìn anh ta, trong đầu thấy có chút ấn tượng.
Xin chào. Cô chào hỏi anh ta.
Bước chân của Tống Lâm hơi dừng một chút, nhưng không lập tức nói chuyện, trong không khí lại hiện lên vẻ lúng túng.
Thấy thế, Trần Nhiên không khỏi dùng cánh tay huých anh ta một cái.
Tống Lâm lúc này mới nhìn Đàm đinh đang.
Uh. Ánh mắt anh ta nhìn cô không vượt qua ba giây, sau đó ừ một tiếng, rồi nhanh chóng quay đi.
Cô nhìn sườn mặt của anh ta, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc không rõ ràng, trái tim như bị cái gì đó quấn lại.
Trần Nhiên không nhìn thấy được sự thất thần của cô, tiếp tục mở miệng cùng cô nói chuyện:
"Không phải 10 giờ mới học sao, cô sao lại tới sớm như vậy?"
"Hôm nay dậy tương đối sớm, dù sao cũng đi học, nên đi sớm hơn bình thường một chút thôi, thuận tiện tham quan một chút."
"Được đấy, một lát đến võ quán, không có việc gì cô có thể tham quan."
Thẩm Lạc Dương trong tay cầm một cuốn sổ điểm danh, ánh mắt anh nhìn lướt qua tên các học viên, sau đó tầm mắt dừng lại trước một cái tên.
Hứa Kiều.
Anh không nói gì, phía dưới học viên tự nhiên cũng không ai dám nói gì, có lẽ bản thân anh tỏa ra một loại khí tràng, làm người trước mắt hô hấp không khỏi thả chậm xuống.
Trong không khí yên tĩnh như vậy, phía cửa chậm rãi vang lên tiếng bước chân.
Đàm đinh đang không ngừng nhìn ra cửa phòng học, tuy rằng ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, mẹ nó, cô ấy luôn vân đạm phong khinh như vậy, hôm nay nếu lại đến trễ mà bị phạt, xem chừng cô ấy thật sự sẽ cùng anh ta cãi một trận nữa.
Cô ngẩng đầu trộm nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương, anh giờ phút này hơi hơi cuối đầu, cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt của anh, nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy anh giống như đang cố ý chờ Hứa Kiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!