Edit: Mộc Tử Đằng
Tại sao lại có nhiều cô gái chen lấn nhau đăng ký lớp huấn luyện này ư?
Đơn giản bới vì huấn luyện viên trưởng của võ quán này là một người đàn ông đã xuất ngũ, dạy võ lại vô cùng chuyên nghiệp, và điều đặc biệt là vô cùng đẹp trai, các huấn luyện viên khác cũng đều là lính xuất ngũ.
Toàn bộ huấn luyện viên của võ quán đều có giá trị nhan sắc chuẩn đẹp. Bởi vì bọn họ đã từng là quân nhân, cho nên chỉ tùy tiện dùng một tay cũng có thể hạ gục một tên tiểu thịt tươi hay một ông chú già.
Bình thường đi đến võ quán sẽ mất 30 phút, nhưng Hứa Kiều rút ngắn lại còn 20 phút, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn đến muộn, đem xe đỗ xong, Hứa Kiều liền chạy nhanh vào.
Cô mới vừa đi vào, một chàng trai mặc đồ luyện võ màu đen liền đi đến.
"Học khóa huấn luyện kỹ thuật phòng thân cho nữ sao?"
Đúng. Bởi vì có chút nóng vội, cho nên Hứa Kiều cũng chưa liếc nhìn chàng trai đó một cái, liền tùy ý gật đầu.
"Vậy hãy lên lầu hai, ở bên phải phòng học thứ hai."
Được, cảm ơn.
Chàng trai đó nói xong, Hứa Kiều liền bước nhanh đi lên, còn chàng trai thì nhìn theo bóng dáng của cô cả nửa ngày.
"Đứng đó ngẩn người làm gì thế?" một người khác cũng mặc đồ huấn luyện màu đen đi đến.
Chàng trai thu hồi tầm mắt của mình, như suy tư gì đó rồi nói:
"Tại sao tôi cảm thấy cô gái vừa rồi có chút quen?"
"Cậu không phải nhìn cô gái xinh đẹp nào cũng thấy quen mặt ư?" Hai người nhìn nhau một cái.
"Này, Trần Nhiên tôi là người nông cạn sao hả?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Nói xong, anh ta cũng không hề nhìn phản ứng cậu ta, mà xoay người rời đi luôn.
"Cái tên thối tha, Tống Lâm!" Trần Nhiên đi nhanh qua, dùng tay bá vai anh ta.
Lăn đi chỗ khác!
Hứa Kiều đi đến cửa phòng học ở lầu hai, ngẩng đầu, nhìn vào bên trong qua kính cửa sổ trong suốt.
Hứa Kiều thấy được một người đàn ông đứng ở trong phòng học, anh mặc một thân trang phục huấn luyện màu đen, cho dù lúc này đang mặc loại quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn nhìn ra được dáng người cao ráo, eo thon chân dài, ngẫu nhiên nhìn động tác tay, cũng có thể nhìn ra cơ bắp rắn chắc lực lưỡng.
Lúc này anh đang cuối đầu đang nói gì đó với một cô gái, một vài sợi tóc rơi xuống che khuất đi đôi mắt, cô chỉ nhìn thấy cái mũi cao thẳng cùng với đôi môi xinh đẹp.
Nhìn như vậy liền cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc, tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông này giống hàng xóm dưới lầu nhà cô thế?
Cô nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu, cố gắng ép xuống suy nghĩ hiện ra trong đầu.
"Hẳn là sẽ không phải đâu, người đó sao có thể là huấn luyện viên võ thuật được chứ." Cô lầm bầm nói.
Cô vừa nói thầm, vừa duỗi tay ra gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Thẩm Lạc Dương theo bản năng ngẩng đầu lên, nói: Vào đi.
Hứa Kiều đi vào.
Khi cô đi vào, tầm mắt của Thẩm Lạc Dương liền dừng lại trên người cô, tóc dài ngang eo, áo thun màu rượu đỏ, quần jean màu đen, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!